Phó Minh Thời còn đang trầm mặc, trợ lý bên ngoài đang nhẹ nhàng gõ
cửa, nhắc nhở anh có điện thoại.
"Buổi tối, anh và em cùng nhau đi ăn cơm." Phó Minh Thời chỉ nói đơn
giản như vậy rồi cúp điện thoại, ánh mắt hơi trầm xuống.
Ở Đế Đô nhiều bệnh viện thú cưng như vậy, tại sao Trình Dịch lại một
mực chọn bệnh viện thú cưng của đại học A.
Xa cách lâu ngày nay gặp lại, lâu ngày sinh tình...
Hai thành ngữ này tự đổng nảy ra trong đầu của Phó Minh Thời, anh
cũng không tự chủ được mím chặt môi.
Sau khi thực tập, Chân Bảo cũng không cần phải làm kiêm chức liền,
hơn sáu giờ Phó Minh Thời lại đây chở cô đi ra ngoài ăn cơm.
Phó Minh Thời lái xe, Chân Bảo ngồi ở kế bên tài xế, thỉnh thoảng len
lén nhìn Phó Minh Thời.
Bạn bè cùng phòng đều nói Phó Minh Thời bởi vì đề phòng Trình Dịch
mà tỏ ra cảm giác nguy hiểm, tuy rằng không tin, nhưng Chân Bảo cũng
không nhịn được mà nổi lên lòng nghi ngờ."Em có chuyện gì muốn nói với
anh sao?" Vị hôn thê đang len lén nhìn mình, nhân lúc đang kẹt xe, Phó
Minh Thời nghiêng đầu lại hỏi, con ngươi đen bình tĩnh nhìn chằm chằm
Chân Bảo.
Chân Bảo vội vàng lắc đầu, chột dạ cầm ngón tay. Phó Minh Thời nhìn
tay cô đang chỉ loạn, bỗng nhiên anh nghiêng về phía bên cô thầm nói:
"Hay là em muốn anh...?"
Bất luận có làm chuyện đó bao nhiêu lần với anh, mỗi lần anh nói đến
chuyện này Chân Bảo đều đỏ mặt, Chân Bảo cũng không chịu được, thậm