EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 181

Nhớ lại dáng vẻ yên lặng không nói một lời, không coi ai ra gì của Cơ

Quân Đào hôm đi xem thi đấu thuyền rồng lần nọ, Trần Thụy Dương nghĩ
hiền lành là hai chữ thật sự không có một chút liên quan gì với Cơ Quân
Đào.

Hoài Nguyệt đang định giải thích thì Tư Tư đã hấp tấp chạy tới, ngồi

xuống bên cạnh cô: “Giám đốc, đại công cáo thành!”. Rồi lại quay đầu nói
với Hoài Nguyệt: “Đúng là không có thiên lý, một đại tài tử mà ngoại hình
lại dễ coi như vậy. Nếu trẻ lại mười tuổi thì có phải liều mạng chị cũng
quyết săn đuổi cho bằng được”.

Hoài Nguyệt sớm đã quen với kiểu ăn nói của Tư Tư nên chỉ cười: “Bây

giờ phi công trẻ lái máy bay bà già đang là mốt đấy, theo đuổi đi. Có cần
em cung cấp tin tức nội bộ cho chị không?”

“Chắc chắn là người đàn ông đẹp trai nhất chị từng nhìn thấy, giờ mới

hiểu thế nào là khí chất tài tử. Chị đã chụp liền mấy kiểu mà kiểu nào cũng
không muốn bỏ, thôi để lát nữa lãnh đạo quyết định xem chọn kiểu nào vậy.
Lượng phát hành kỳ này của tạp chí chúng ta nhất định sẽ tăng mạnh, thấy
một người đàn ông đẹp trai như vậy ngoài ảnh bìa thì cô bé nào cũng phải
mua một quyển”.

Tư Tư lại quay sang cười nói với Trần Thụy Dương: “Giám đốc Trần, tôi

hoàn toàn không có ý hạ thấp anh, anh có thể nói là đẹp trai lắm rồi. Có
điều anh chàng Cơ Quân Đào kia và chúng ta giống như là người của hai
thế giới khác nhau ấy”.

Cô lại quay về nói với Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, em có thấy không,

người đàn ông đó giống như hoàng tử đi ra từ một tòa thành, khí chất quý
tộc thanh nhã, thoát tục, lúc anh ấy rót nước cho chị, chị cũng cảm thấy
không chịu nổi. Ngày ngày được nhìn thấy một khuôn mặt như vậy, chẳng
lẽ em lại không động lòng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.