EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 186

Trần Thụy Dương hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức thoải mái thừa nhận,

Hoài Nguyệt chợt không biết nên nói gì nữa.

“Vừa rồi em gặp Viên Thanh à? Hay là Lỗ Phong?” Trần Thụy Dương

hỏi theo trực giác, có thể làm cho Hoài Nguyệt khóc, e rằng chỉ có hai
người này.

“Lỗ Phong”. Hoài Nguyệt rầu rĩ nói.

Không biết che giấu, không thích tranh đoạt. Trần Thụy Dương cảm thấy

Hoài Nguyệt cũng không lớn hơn Đậu Đậu là bao, vừa ngây thơ vừa mềm
yếu.

“Quả thật trước khi đến đây anh đã biết em rồi”. Trần Thụy Dương thẳng

thắn: “Anh và Viên Thanh yêu nhau chừng đó năm, mọi người xung quanh
đều biết cả. Lỗ Phong bây giờ cũng coi như là một luật sư có danh tiếng
được nhiều người biết, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị để ý. Em làm ở
tòa soạn tạp chí này, anh được điều đến đây nên đương nhiên sẽ có người
nói với anh”.

Hoài Nguyệt nhíu mày không lên tiếng.

“Anh cảm thấy rất bình thường. Người Trung Quốc đông như vậy, thành

phố này thì bé bằng nắm đấm, đi tới đâu mà chả gặp được những người có
dây mơ rễ má với mình”. Trần Thụy Dương quay sang nhìn cô: “Nhưng
anh vẫn không thể không để ý đến em. Anh cảm thấy em rất yêu nghề,
cũng rất tài hoa nên mới điều em đến chuyên mục mới và giao trọng trách
cho em. Nếu như em cảm thấy anh là loại người lòng dạ khó lường thì đúng
là oan uổng cho anh quá”.

Hoài Nguyệt ngẩng đầu đón nhận ánh mắt chân thành của anh ta.

“Anh sẽ không cố ý làm khó em vì Viên Thanh. Thứ nhất, em cũng là

người bị hại. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, cô ta không đáng để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.