EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 187

anh làm như vậy. Hoài Nguyệt, không được khó chịu, Viên Thanh là quá
khứ của anh, Lỗ Phong cũng là quá khứ của em. Anh đã nói với em rồi,
chúng ta không thể sống vì quá khứ được”.

Hoài Nguyệt nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Trần Thụy Dương cười nói: “Sau này nếu em phát hiện anh lấy việc công

trả thù riêng thì nhớ đừng khách khí, nhất định phải đến ủy ban kỷ luật kiện
anh”.

Hoài Nguyệt cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình, cô nhẹ nhàng

nói: “Em tin anh. Giám đốc Trần, anh là một người rất chính trực”.

Trần Thụy Dương thở dài trong lòng, dăm ba câu đã tin người khác rồi,

một người phụ nữ nhẹ dạ cả tin như vậy thật sự làm người khác không thể
yên tâm được.

Về đến nhà, nhớ lại lời Lỗ Phong nói, Hoài Nguyệt lại đau lòng không

thôi. Không ngờ người ta đã đến mức bàn chuyện cưới xin rồi mà anh ta
còn phải nhảy vào phá đám. Trước kia cô luôn cho là Viên Thanh dụ dỗ Lỗ
Phong, bây giờ mới biết thì ra là Lỗ Phong phá hoại nhân duyên của Trần
Thụy Dương. Mình đúng là không biết nhìn người, tuổi thanh xuân đẹp như
thế mà bị hủy hoại trong tay loại người không có chút đạo đức nào thế này.

Nghĩ tới Trần Thụy Dương, cô cảm thấy đây là một người rất tốt, chân

thành, thẳng thắn, cũng rất quan tâm đến mình. Đáng tiếc là lại có mối quan
hệ lằng nhằng như vậy xen vào giữa, sau này hai bên cũng phải chú ý một
chút. Lỗ Phong đã hiểu lầm, ai dám đảm bảo những người khác sẽ không
hiểu lầm chứ. Cùng đơn vị, người nhiều miệng lắm, có tin đồn gì truyền ra
thì sẽ rất không tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, lúc thì đau lòng, lúc thì tức giận, đột nhiên cô nhớ tới

đôi mắt bình thản mang theo nét cười đó, nhớ tới câu nói của người đó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.