EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 196

Cơ Quân Dã đau khổ: “Cái cô nàng Hoài Nguyệt này, hôm nay là thứ

Bảy mà sao lại không về, lần này hại chết em rồi, còn đống của này thì làm
thế nào?”

Cơ Quân Đào ảo não nói: “Nếu em không biết làm thì cho bác bảo vệ

ngoài cổng đi, tối không nấu cơm cũng không sao, anh không muốn ăn gì
cả”.

Cơ Quân Dã sực nhớ ra, vội hỏi dồn dập: “Thế trưa nay anh có ăn không

đấy? Còn chưa ăn đúng không? Tại sao lại không muốn ăn? Tại sao sắc mặt
anh kém như vậy? Anh bị ốm thật à?”

Cơ Quân Đào không nhịn được nói: “Ốm cái gì, bị ốm có phải dễ đâu,

chẳng qua là tối hôm qua anh ngủ không ngon thôi”.

“Tại sao ngủ không ngon? Dạo này chẳng phải anh vẫn ngủ rất tốt sao,

sao tự nhiên lại không ngủ được nữa?” Cơ Quân Dã căng thẳng. Bệnh trầm
cảm dễ tái phát, cô không thể xem thường được.

Cơ Quân Đào không để ý đến cô nữa mà đóng cửa phòng vẽ, bắt đầu làm

việc. Thực ra anh làm sao mà vẽ được, có điều câu hỏi của Cơ Quân Dã
quá khó làm anh phải chật vật tháo chạy. Dù sao anh cũng không thể nói
với em gái là mình đã yêu người phụ nữ hàng xóm rồi, ngày đêm mong nhớ
người ta nhưng người ta lại hoàn toàn không hay biết.

Cơ Quân Dã đứng trong phòng bếp ngẩn người nhìn túi cua, cô nghĩ ngợi

một hồi rồi gọi điện cho Hoài Nguyệt.

Một âm thanh dịu dàng vang lên trong điện thoại: “Tiểu Dã à?”

Hoài Nguyệt hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Cơ Quân Dã gọi điện thoại

cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.