Hoài Nguyệt nhận lời rồi đi vào văn phòng. Trần Thụy Dương là một
người rất để ý đến các chi tiết nhỏ, có thể điều này có liên quan đến quá
trình làm việc ba năm ở nước ngoài, vì người ta vẫn nói, trong đối ngoại
không có việc gì nhỏ cả. Trong quá trình làm việc, bình thường anh ta
không bao giờ để cấp dưới khó xử, chẳng hạn như việc định để Hoài
Nguyệt đi bảo phóng viên Tào viết bài vừa rồi. Hoài Nguyệt ít kinh nghiệm
hơn, hiện nay lại chỉ là một biên tập viên, theo lý thì không tiện giao nhiệm
vụ cho phóng viên Tào. Vì vậy Trần Thụy Dương lại đổi ý, cho Phó Tổng
biên tập Lưu đi nói. Hoài Nguyệt cảm thấy mặc dù Trần Thụy Dương còn
trẻ nhưng đã có nhiều kinh nghiệm trong công việc, sau khi đến đây làm
giám đốc, một số vấn đề phát sinh đều được anh giải quyết rất gọn ghẽ, từ
trên xuống dưới không ai có ý kiến gì, kể cả chính mình cũng hết sức tán
thưởng.
“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương đi được vài bước lại quay lại gọi cô:
“Ngày mai đi cùng xe với anh, em không cần đến đây nữa, sáng mai anh sẽ
tới đón em”.
Hoài Nguyệt gật đầu, bất cứ lúc nào cần đi ra ngoài, Trần Thụy Dương
cũng suy nghĩ đến việc cô đi xe buýt không tiện nên đều tự lái xe tới đón
cô, một lần rồi hai lần, đến giờ đã trở thành thói quen rồi.
“Mặc đẹp một chút, em là người đại diện của tòa soạn chúng ta đấy!”
Trần Thụy Dương cười nói: “Nhớ kỹ nhé, nếu đè bẹp được hết đám dẫn
chương trình của đài truyền hình xuống thì anh sẽ thưởng cho em!”
Hoài Nguyệt cười: “Thưởng bao nhiêu? Nếu nhiều thì em nhất định sẽ
thử xem”.
Trần Thụy Dương nhướng mày: “Em muốn bao nhiêu cũng được, nhất
định phải làm cho đài truyền hình méo mặt!”