tin tức này, Cơ Quân Đào lại điều trị ở nước ngoài. Hơn nữa, người ngoài
cũng rất khó phát hiện một người bị bệnh trầm cảm, trừ khi bệnh tình quá
nặng, cho nên hầu như không có ai biết chuyện này. Bây giờ Hoài Nguyệt
đã biết thì mình cũng không cần phải tránh né gì khi nói chuyện nữa.
“Hai năm nay bệnh tình của anh tôi đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng mỗi khi
thời tiết không tốt, như bây giờ chẳng hạn, anh ấy mà lại ở một mình thì
tâm tình luôn sa sút. Tôi biết là cô khó xử nhưng cô có thể đừng để anh ấy
ăn cơm một mình không? Anh ấy không thích ăn cơm một mình, bình
thường thà rằng ra quán ăn mì chứ rất ít khi gọi người ta đưa cơm đến”.
Hoài Nguyệt do dự nói: “Hay sang nhà tôi ăn? Tôi và Đậu Đậu thì không
sao, có điều Cơ tiên sinh có đồng ý không? Tôi thấy ở nơi xa lạ anh ấy
không được thoải mái lắm, lần trước ăn cơm ở nhà tôi cũng ăn rất ít”.
“Mọi người đều đã thân quen như vậy rồi, nhà cô làm sao có thể coi là
nơi xa lạ được? Anh ấy vẫn ăn rất ít, tôi thấy anh ấy thích Đậu Đậu, có Đậu
Đậu ăn cùng, có lẽ anh ấy sẽ ăn được nhiều hơn một chút”. Cơ Quân Dã
vội nói, nghĩ thầm, chỉ cần là cô làm thì kiểu gì anh ấy chả thích, nói không
chừng còn ăn thủng nồi trôi rế ấy chứ.
Hoài Nguyệt gật đầu: “Được rồi, chị nói xem Cơ tiên sinh thích ăn gì, tôi
nhất định sẽ cố nấu thật ngon”.
Cơ Quân Dã vô cùng hài lòng, kéo tay cô đi ra ngoài: “Tôi nghe Tư Tư
nói giám đốc Trần của các cô rất tốt với cô, anh ta đang theo đuổi cô à?”
“Cái gì thế?” Hoài Nguyệt đỏ mặt: “Chúng tôi chỉ bàn chuyện công việc
thôi, không có bất cứ quan hệ gì khác. Tôi sang làm ở chuyên mục mới nên
thỉnh thoảng anh ấy lại dẫn tôi ra ngoài gặp một vài người”.
Cơ Quân Dã nghiêm mặt nói: “Hoài Nguyệt, cô nhất định phải nhìn cho
rõ xem người nào thực sự tốt với mình, người nào hợp với mình, phải tìm
một người tốt nhất với mình mới được”.