EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 202

chơi không chịu ăn cơm, chỉ cần tôi mắng là nó sẽ nghe lời, còn nếu Cơ
tiên sinh không chịu ăn cơm thì tôi cũng không biết nên làm thế nào cả!”

Nghe vậy, Cơ Quân Dã bật cười: “Thì cô cũng mắng anh ấy một trận là

được. Anh ấy nhất định sẽ nghe lời cô”.

“Có cho thêm mười lá gan tôi cũng không dám, một hoạ sĩ danh tiếng

như vậy, chỉ cần nghe anh ấy nói chuyện là tôi đã run bần bật rồi”. Hoài
Nguyệt cũng cười nói: “Không thành vấn đề, chị về nói chuyện trước với
anh trai chị đi. Nếu anh ấy không phiền thì một ngày ba bữa tôi đều mang
sang cho anh ấy. Cũng chỉ có hai ngày thôi mà, buổi tối thứ Sáu tôi và Đậu
Đậu sẽ về, Chủ nhật ăn cơm tối xong mới đi, bảo đảm anh trai chị sẽ không
bị đói đâu”.

Hoài Nguyệt là một người đơn giản, cô cũng không để ý phân tích câu

chuyện. Cơ Quân Dã coi trọng mấy bữa cơm thứ Bảy, Chủ nhật như thế,
vậy thì từ thứ Hai đến thứ Sáu Cơ Quân Đào ăn cái gì? Không phải là vẫn
cứ ăn uống qua loa như vậy sao?

Thấy cô không hề hoài nghi, Cơ Quân Dã mừng thầm: “Cũng không cần

cô phải lo cả ba bữa đâu, anh ấy rất ít khi ăn sáng, buổi tối tôi sẽ cố gắng
tranh thủ về đó, cô chỉ cần nhắc anh ấy ăn cơm trưa là được. Cô đã phỏng
vấn anh ấy rồi nên chắc cũng tương đối hiểu tình hình của anh ấy. Việc mẹ
tôi qua đời là một cú sốc rất lớn đối với anh ấy, anh ấy còn gác bút một thời
gian mà”.

Hoài Nguyệt gật đầu thông cảm: “Tôi biết, Cơ tiên sinh nói có một thời

gian anh ấy bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng. Tiểu Dã, thời gian đó chị vất
vả lắm nhỉ?”

Cơ Quân Dã kinh ngạc, không ngờ anh trai lại nói với Hoài Nguyệt về

bệnh tình của mình một cách không e dè gì như vậy, qua đó có thể thấy anh
ấy tin tưởng Hoài Nguyệt đến mức nào. Phải biết nhà họ Cơ vẫn phong tỏa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.