EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 260

dưới mưa trong một con ngõ rất dài và tịch liêu, giống hệt hình ảnh cô gái
trong bài thơ Ngõ mưa của nhà thơ Đới Vọng Thư. Trong lúc lơ đãng,
người phụ nữ này vẫn có thể dễ dàng lay động trái tim anh. Nước mắt của
cô, tiếng thở dài của cô, nụ cười của cô, thậm chí cả sự giận dữ của cô cũng
vậy.

Lúc nào anh cũng nhắc nhở mình phải cách xa cô một chút. Với địa vị

của anh bây giờ, có muốn tìm những cô bé xinh đẹp, giỏi giang cũng không
khó lắm, nhưng chỉ cần đi vào tòa nhà đó, anh sẽ luôn vô thức lựa chọn cầu
thang bên trái. Vì thế phòng làm việc của cô liền trở thành chỗ ngày nào
anh cũng phải đi qua.

Vì sợ tắc đường nên bao giờ anh cũng đi làm sớm hai mươi phút, nhưng

bất kể anh đến sớm thế nào cũng luôn nhìn thấy bóng dáng cô, có lúc đang
tưới hoa, có lúc đang lau bàn, có lúc đang pha trà. Mặc dù lúc nào cô cũng
thẳng lưng nhưng anh lại thấy bóng dáng cô thướt tha như một diễn viên
múa đang biểu diễn.

Thực ra không phải anh luôn tình cờ nhìn thấy, mà là vì anh luôn tìm

kiếm bóng hình cô.

Lúc nào cô cũng cặp tóc bằng chiếc cặp rất to. Cô có mấy chiếc cặp tóc

giống hệt nhau, chỉ khác màu sắc để phối hợp với màu sắc quần áo. Vì vậy,
anh nhận định cô là một người phụ nữ mặt ngoài tuân thủ quy tắc nghiêm
ngặt nhưng nội tâm lại thoải mái không muốn gượng ép chính mình. Anh
thích phụ nữ như vậy, mềm mại, kiên cường. Gió qua rừng trúc, sau khi cúi
đầu, cả cánh rừng lại vươn lên cao vút. Anh nghĩ, nếu cô không phải cấp
dưới của anh thì nhất định anh sẽ kéo cô vào lòng không chút do dự.

Hoài Nguyệt vô thức nâng ly lên nhấp một ngụm, hơi chua, hơi ngọt, hơi

đắng, mùi vị rất ngon. Cô không kìm được, uống một ngụm nữa, mỗi loại
một mùi vị đều rất rõ ràng, rất tinh khiết, có thể vị giác người uống lập tức
được đánh thức. Đây là một loại rượu trước kia cô chưa từng uống, cô giơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.