EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 291

Cơ Quân Đào không lên tiếng, chỉ lưu số điện thoại của Hoài Nguyệt vào

điện thoại của mình.

Cơ Quân Dã nói: “Em cũng không biết căn hộ của cô ấy ở chỗ nào. Có

điều anh yên tâm, em có rất nhiều cách”.

Cơ Quân Đào vẫn không yên tâm: “Em đừng làm ẩu để cô ấy khó xử”.

Cơ Quân Dã thở dài nói: “Anh, quả thật là anh có bệnh, có điều không

phải bệnh trầm cảm mà là bệnh tương tư. Chưa thấy người bệnh trầm cảm
nào lại tương tư thành bệnh như vậy”.

Cơ Quân Đào nghiêm mặt nói: “Càng nói càng liên thiên, chẳng qua là

anh sợ có chuyện gì xảy đến với cô ấy.”

Cơ Quân Dã ranh mãnh hỏi: “Có việc gì? Sẽ có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ

anh với cô ấy cãi nhau thật à? Bao giờ? Chẳng lẽ cãi nhau lúc nằm mơ à?”
Tiếp theo lại cười nói: “Đừng lo lắng như vậy, có lẽ là cô ấy tỉnh lại, phát
hiện đang ngủ ở nhà chúng ta nên mới xấu hổ chạy mất. Hoài Nguyệt hay
xấu hổ lắm mà”.

Cơ Quân Đào nghĩ cũng có khả năng là Hoài Nguyệt xấu hổ. Ngay chính

mình, sáng hôm sau tỉnh lại, không phải cũng xấu hổ, không dám quay
sang nhìn cô ấy sao? Vốn là hai người phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ
vật ngôn, phi lễ vật động[1], đột nhiên lại có một đêm hoang đường như
vậy, quả thật cần có thời gian để làm quen và đón nhận. Vừa nghĩ như vậy,
anh lại thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy mệt như
vậy mà sáng sớm đã đi rồi, chắc chắn là thiếu ngủ, không rõ có biết về nhà
ngủ một giấc cho khỏe hay không. Trong lòng suy nghĩ miên man, ngoài
mặt lúc vui, lúc buồn, lúc lo lắng khiến Cơ Quân Dã nhìn mà thấp thỏm
không yên.

[1] Trích Luận ngữ. Ý rằng: người biết tự chế phục mình thì không nhìn,

không nghe, không nói, không làm những gì trái lễ. Câu này ám chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.