EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 336

“Không cần, không cần, bác sĩ Thích mấy khi được nghỉ ngơi, nên ở bên

cạnh cô mới đúng mà”. Hoài Nguyệt biết thừa âm mưu của Cơ Quân Dã,
chỉ biết âm thầm kêu khổ.

“Vậy tôi bảo anh trai tôi đến, nhà trường cho sinh viên nghỉ hè rồi, anh

ấy nhàn rỗi lắm. Đi xem núi non không chừng còn có thể sưu tầm chút tư
liệu thực tế nữa”. Quả nhiên, Cơ Quân Dã lập tức lấn tới, thấy Cơ Quân
Đào vẫn cúi đầu không ngừng ăn cháo liền tinh nghịch gắp một đũa rau
mầm vào bát anh.

“Tiểu Dã, không cần ai tới đâu. Tôi đã hỏi rồi, một rưỡi chiều có chuyến

xe về, lúc đi tôi đã mua vé hai chiều rồi, tiện lắm”. Hoài Nguyệt nói với
giọng như van xin. Cô chạy đến Thanh Sơn thăm Đậu Đậu chính là để lấy
dũng khí cho mình. Nếu như anh đến thì không phải lại càng nhụt chí hơn
sao?

“Thương Hoài Nguyệt, cô nghe cho rõ này. Vé xe cô thích thì cứ mua, dù

sao bây giờ xe của anh trai tôi cũng sẽ lập tức xuất phát. Đến lúc đó, đi xe
nào về thì tùy cô, nếu cô còn coi chúng ta là bạn thì đừng tách bạch rõ ràng
như thế nữa”. Dứt lời, Cơ Quân Dã liền gác điện thoại rồi đắc ý nói với Cơ
Quân Đào: “Thế nào, đã đủ bá đạo chưa? Chắc chắn cô nàng này sẽ phải
ngoan ngoãn đứng yên ở đó, không dám cử động”.

A Thích cười nói: “Em thế này sao gọi là bá đạo được, phải gọi là ác bá

mới đúng”.

Cơ Quân Đào chỉ nhìn em gái không nói gì, trong đầu nghĩ Hoài Nguyệt

luôn luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, bị Cơ Quân Dã quát một trận như vậy, có
khi sẽ sợ tái mặt thật ấy chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.