EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 339

hơn nhiều rồi. Cô không kìm được, hôn một cái lên má con trai: “Đậu Đậu
muốn lần sau mẹ mang cái gì tới cho con?”

Đậu Đậu suy nghĩ một chút: “Ngày nào con cũng ăn cơm no rồi, không

cần đồ ăn vặt, Đậu Đậu muốn có đồ chơi để chơi cùng với các bạn”.

Hoài Nguyệt gật đầu: “Thế mẹ mang bộ xếp hình với truyện tranh cho

con được không?”

“Được, mẹ tuyệt nhất trên đời!”, Đậu Đậu vừa nịnh vừa thơm lên má mẹ.

Giáo sư Tần ở bên cạnh lại không kìm được tiếng thở dài.

Ăn cơm trưa xong thì đã hơn mười hai giờ, Hoài Nguyệt ru Đậu Đậu ngủ

rồi tạm biệt ông bà, đi bộ ra bến xe.

Trong túi cô có một tấm vé xe đường dài xuất phát từ huyện lỵ Thanh

Sơn lúc một rưỡi chiều. Nếu cô muốn bắt kịp chuyến xe đó thì bây giờ phải
bắt xe lam đến huyện lỵ. Cô do dự cầm vé xe.

Cô biết Cơ Quân Đào nhất định sẽ tới đón. Cô có nên chờ anh hay

không, có nên đi về cùng anh hay không?

Cô biết rõ mình không chỉ đang lựa chọn một phương tiện giao thông.

Một buổi chiều khô nóng, bụi đất bay cuộn lên theo những cơn gió nóng,
ve sầu kêu râm ran làm trái tim cô càng thấp thỏm lo âu. Đường đời, không
phải nên ngồi trong vườn hoa chậm rãi uống trà chiều, suy nghĩ thấu đáo
rồi mới đưa ra lựa chọn hay sao? Tại sao lại luôn phải lựa chọn con đường
của cuộc đời trong thời gian và không gian chật chội như vậy? Cô nhớ lại
hôm Viên Thanh tới nói với cô rằng cô ta đã mang thai đứa con của Lỗ
Phong, đó cũng là một buổi chiều oi bức, cô cũng cảm thấy thời gian và
không gian chật chội, chật chội đến mức cô không thể thở được. Hình như
tiến lên lùi xuống, sang trái sang phải đều là sai lầm, nhưng nếu không di
chuyển thì sai lầm lại còn lớn hơn. Bây giờ, một lần nữa, cô lại bị ép vào
một hoàn cảnh như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.