EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 364

Hoài Nguyệt thở dài, quả nhiên trên đời này không phải chuyện nào cũng

như ý được. Nếu Cơ Quân Đào không bị bệnh trầm cảm thì đây sẽ là một
việc hoàn mỹ biết bao. Anh ấy thích mình, cũng nhất định sẽ không bạc đãi
Đậu Đậu, một nhà ba người, hoặc tương lai còn có thể là bốn người, đó sẽ
là một gia đình rất tuyệt vời. Có điều nếu như anh không bị bệnh này thì có
lẽ cũng không cố chấp yêu mình như vậy. Một người đàn ông tốt như vậy
đâu đến lượt một phụ nữ ly hôn như cô có được. Cô nhẹ nhàng hôn lên
cánh tay anh. Nếu vậy thì tất cả những thứ này là cô lấy trộm mà có được
sao?

Cô từ từ rời khỏi vòng tay anh, ngồi dậy, đưa một chân ra khỏi chăn rồi

mới rút nốt chân kia ra chuẩn bị xuống giường. Trên người không có một
mảnh vải, nhờ vào tia nắng le lói chiếu vào qua khe hẹp trên rèm cửa sổ,
quả nhiên cô lại nhìn thấy chiếc váy dài đó của mình trên giá áo. Người đàn
ông này bao giờ cũng nhớ thu dọn hết tất cả cho cô.

Cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh và giật nảy vì phát hiện Cơ

Quân Đào đang nằm trên giường nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
“Em lại định bỏ trốn đấy à?” Giọng nói của anh khàn khàn, có vẻ cực kỳ
mệt mỏi.

Hoài Nguyệt vội kéo chăn che trước ngực, thẹn thùng hỏi: “Anh dậy rồi

à?”

“Ờ”, Cơ Quân Đào ngồi dậy chỉnh lại chăn cho cô, ôm cô vào lòng rồi

cúi đầu hỏi: “Em định đi đâu?”

“Về nhà tắm rửa”, Hoài Nguyệt đỏ bừng mặt. Trong phòng rất tối nên

anh cũng không nhìn thấy được vẻ xấu hổ của cô.

Cơ Quân Đào không lên tiếng, chỉ đặt cằm lên hõm vai cô, hơi thở hơi

nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.