EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 366

gần như không chờ được nữa. Có thể em chưa bao giờ chờ một người nào
như vậy. Không biết bao giờ cô ấy về, không biết cô ấy có về không, vừa
hy vọng lại vừa tuyệt vọng”.

Hoài Nguyệt lặng lẽ lau nước mắt: “Đương nhiên cô ấy sẽ về, nơi này là

nhà cô ấy mà. Anh bị ốm nên mê sảng rồi, mau ngủ đi. Em về nhà tắm một
cái rồi quay lại nấu cơm, làm mấy món thật ngon, đợi anh tỉnh rồi chúng ta
ăn”.

Cô đứng dậy mặc quần áo rất nhanh, cho anh uống chút nước, nhìn anh

chui vào chăn rồi vội vàng về nhà. Nếu như không về ngay, cô sợ mình sẽ
buột miệng nói chính mình cũng không muốn rời khỏi anh chút nào.

Về đến nhà, Hoài Nguyệt nằm trong bồn tắm, lòng rối bời không sao

bình tĩnh được. Trong đầu luôn nghĩ tới câu nói đáng thương của Cơ Quân
Đào: “Có thể em chưa bao giờ chờ một người nào như vậy. Không biết bao
giờ cô ấy sẽ về, không biết cô ấy có về không, vừa hy vọng lại vừa tuyệt
vọng”. Càng nghĩ nước mắt lại càng trào ra, rơi xuống nước, tạo thành từng
vòng từng vòng nước gợn.

Đậu Đậu là con cô, cô không thể bỏ đứa con đã không nhận được bao

nhiêu tình thương của cha này, cho nên cô đã quyết định sẽ lựa chọn Đậu
Đậu và từ bỏ anh. Nhưng nhìn đôi mắt đầy tơ máu của anh, nghe anh bất
lực nói “vừa hy vọng lại vừa tuyệt vọng”, cô cảm thấy mình cũng không có
cách nào từ bỏ anh được. Anh giống như một đứa con khác của cô, cũng
thiếu tình yêu thương, cũng khao khát được yêu thương, cũng cần được
quan tâm và chăm sóc, cô không đành lòng từ chối anh.

Hoài Nguyệt khóc hồi lâu, cảm thấy tâm sự chất chứa trong lòng đã vơi

đi một chút mới lên nóc nhà hái mấy quả mướp, lại tìm được một quả bí đỏ
đã già trong vườn. Suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy quá ít đồ ăn, cô lại xách
túi ra khỏi nhà, định đến siêu thị mua một ít thức ăn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.