EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 368

Dọn dẹp phòng bếp xong, Hoài Nguyệt đi tới phòng khách lấy một chiếc

ghế nhỏ ra ngồi xuống cạnh sofa, chăm chú quan sát người đàn ông đang
ngủ. Quầng mắt hơi thâm, rõ ràng là thiếu ngủ. Hai má lõm vào, gầy hơn
trước rất nhiều. Sắc mặt hơi đỏ, hơi thở cũng hơi nhanh, hình như là lại sốt
rồi. Cô sờ trán anh rồi lại sờ trán mình, cau mày, chắc là mình vừa làm bếp
bận rộn nên hơi nóng, không nhận ra được ai nóng hơn ai. Nghĩ vậy, cô liền
cúi đầu chạm trán mình vào trán anh. Hình như trán anh nóng hơn, cô lại
cúi xuống thử lần nữa. Đột nhiên cô thấy một cánh tay vòng ra sau lưng, cả
người liền đổ xuống người Cơ Quân Đào. Cơ Quân Đào ôm cô, mở mắt
mỉm cười nói: “Đồ ngốc, thử nhiều lần như vậy mà còn không biết. Đi lấy
cặp nhiệt độ đến đo chẳng phải là sẽ biết ngay sao?”

Hoài Nguyệt giãy giụa thoát ra, sốt ruột nói: “Sao anh còn không ngủ?

Cảm lạnh phải nghỉ ngơi thật tốt mới khỏi được”.

Cơ Quân Đào kéo tay cô ngồi dậy, nói: “ Đừng giận mà! Anh đã ngủ rồi!

Có điều em vừa đến gần là anh lại tỉnh. Thấy chưa, em không thể lén chạy
trốn được đâu, anh cảm nhận được hết đấy”.

Thấy anh ngủ chập chờn như thế, Hoài Nguyệt bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc

anh muốn em thế nào mới chịu ngủ cho đàng hoàng?”

Cơ Quân Đào nhìn vào mắt cô, hỏi: “Em đảm bảo sẽ không chạy chứ?”

Hoài Nguyệt gật đầu: “Em đảm bảo, sau này cuối tuần, hết giờ làm là em

lại về bên này”. Chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Cứ nghĩ đến bóng người
cô đơn đứng chờ bên cửa sổ, cô có ở trong thành phố chắc chắn cũng
không an tâm.

Khóe môi Cơ Quân Đào khẽ cong lên: “Anh cũng không có việc gì làm

nên đang thấy chán đây. Thôi ngày nào anh cũng làm tài xế cho em được
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.