EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 456

ôm vào lòng, sắc mặt tái nhợt, cô vừa nghe Trần Thụy Dương nói chuyện
vừa gật đầu.

Cơ Quân Đào dừng chân lại, Cơ Quân Dã nhẹ giọng hỏi: “Anh, sao lại

không đến?”

“Chờ một chút”, Cơ Quân Đào nói, anh đứng ở đầu này hành lang nhìn

Hoài Nguyệt ở đầu bên kia. Bên cạnh cô có đồng sự, có bạn học, đột nhiên
anh không biết có nên bước tới hay không.

Thời gian trôi qua rất lâu mà anh vẫn đứng đó, đến tận lúc cửa phòng cấp

cứu được mở ra, bác sĩ y tá đi ra mỉm cười gật đầu với mọi người.

Tất cả mọi người đều xông vào, Cơ Quân Dã vui vẻ nói với Cơ Quân

Đào: “Xem ra không việc gì rồi, em đã nói Đậu Đậu ở hiền gặp lành, tuyệt
đối không có chuyện gì mà. Anh!” Nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó
của Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã chợt cảm thấy bất an.

Cơ Quân Đào ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đứng trầm ngâm.

Từng chiếc giường bệnh được đẩy ra, anh nhìn thấy Hoài Nguyệt, Trần

Thụy Dương, Đặng Duyên Duyên và hai người khác có thể là bạn của Hoài
Nguyệt vây quanh chiếc giường bệnh được đẩy ra đầu tiên, vẻ mặt vui
mừng nhìn người đang nằm trên giường bệnh.

Tiếng chạy dồn dập vang lên phía sau, Cơ Quân Đào nhìn lại, là Lỗ

Phong. Đầu tóc rối tung, mồ hôi nhễ nhại, tay xách hành lý, trên va li là
tích kê của sân bay. Hiển nhiên Lỗ Phong vừa xuống máy bay liền chạy
thẳng tới đây. Nhìn thấy Đậu Đậu trên giường, Lỗ Phong ném va li chạy
tới, y tá khuyên mãi cuối cùng anh ta mới buông giường bệnh ra, xoay
người ôm chặt lấy Hoài Nguyệt.

Trên hành lang, gia đình nào cũng vui vẻ và nhốn nháo vì người nhà đại

nạn không chết, Cơ Quân Đào xoay người, đi ra ngoài qua một cánh cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.