Triệu Thủy Quang nghĩ thầm hôm nay chắc chắn Đàm Thư Mặc uống
lộn thuốc rồi, tự dưng không đâu lại đến đây, lòng cô rối rắm, quyết định đi
về phía anh, từ ngày hôm đó, Đàm Thư Mặc vẫn đối xử Triệu Thủy Quang
như một người học trò bình thường, còn Triệu Thủy Quang thì không cần
nói cũng biết cô đạo hạnh kém một bậc, luôn lúng túng mỗi khi thấy anh.
“Chào thầy Đàm.” Cô nhỏ nhẹ nói.
Đàm Thư Mặc quay lại, thấy bóng Triệu Thủy Quang che trước mặt
anh, ánh mắt ngượng ngùng, nhìn có chút buồn cười, anh còn tưởng cô bé
con này sẽ không căng thẳng đấy.
Anh mỉm cười, rất muốn đưa tay xoa xoa đầu cô, nhưng chỉ nói,
“Triệu Thủy Quang, vào thi đi.”
Đôi mắt anh sáng trong, ánh nhìn lấp lánh rựa rỡ tựa như pha lê.
Cũng chẳng cần nhiều lời, chỉ vỏn vẹn một câu như thế, mà lòng Triệu
Thủy Quang hình như có một động lực khổng lồ bình tâm lại.
“Chào thầy Đàm.” Nữ sinh lớp bên cạnh dừng lại chào, Đàm Thư Mặc
chuyển ánh nhìn, nhoẻn miệng cười, nói với nữ sinh kia, “Chào, cố gắng
lên.”
Sau đó anh ngồi vào xe, nổ máy rời đi.
Nhìn hình bóng nữ sinh trong kính ngày càng xa dần, anh không bảo
cô cố gắng lên, vì với một cô bé luôn cố gắng phấn đấu vươn lên thì không
cần phải nói cố gắng lên nữa, anh hiểu điều đó, cô đã tự tạo quá nhiều áp
lực cho mình, với một cô bé như vậy thì không cần phải nói cố gắng lên
làm chi.
Ba ngày diễn ra kì thi Đại học, buổi sáng trời se se lạnh, trưa thì nóng
bức, tối là ẩm thấp khiến người ta chẳng chịu được.