EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 115

Triệu Thủy Quang thừ người nhìn anh, một người đàn ông cuồng ngạo

như vậy lại vì cô mà bằng lòng bắt tay với học trò, Triệu Thủy Quang cô
đúng là may mắn biết bao.

Cô vươn tay ra, cầm chặt bàn tay anh, ngón tay ôn nhuận, không nhám

không bẩn, không hề có mồ hôi, cứng cáp vững chắc như tự tin của anh
vậy.

Triệu Thủy Quang biết rõ, cái nắm tay này chính là lời tạm biệt, anh

Đàm Thư Mặc đã dạy cho cô Triệu Thủy Quang rất nhiều điều quý giá, nói
chính xác hơn là đã cứu cô không bị chìm xuống đại dương mênh mông
bao la.

Hội trường huyên náo dường như đã lắng đọng chỉ còn lại hai người

bọn họ, thắm thiết nhìn nhau.

Đàm Thư Mặc buông tay ra, người khác không biết cứ tưởng cái nắm

tay ấy rất ngắn ngủi, nhưng ai mà biết được hai người như du hành qua
mấy thế kỷ, tim nghe nao nao trong lòng.

Đàm Thư Mặc thấp giọng nói, “Triệu Thủy Quang, chúc mừng em tốt

nghiệp.” Ánh mắt ôn nhu trìu mến hòa tan nét mặt lạnh lùng thường ngày.

Triệu Thủy Quang chuyển ánh nhìn si mê lưu luyến, nghiêm túc nói,

“Thầy Đàm, em muốn học đại học, muốn khám phá thế giới này, muốn có
một tình yêu khắc cốt ghi tâm.”

Đây chính là những điều anh đã dạy cô, cả đời này vĩnh viễn cô không

bao giờ quên, Triệu Thủy Quang nghĩ rằng ân tình của Đàm Thư Mặc cô
không cách nào báo đáp được, chỉ là không phụ lòng chờ mong của anh, sẽ
vững vàng hiên ngang bước vào đời, có lẽ cái này chính là điều anh chờ đợi
ở cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.