EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 12

Hi Diệu đặt ly rượu xuống, chỉ chỉ vào đầu Triệu Thủy Quang, “Em

tưởng chị muốn lắm sao, nhưng mà chị nhớ không lầm là lúc ấy ai đó hăng
hái hứa là, “Yên tâm, em sẽ giúp chị!”. Xạo xự! Ngày nào tan học xong chị
cũng đều tức tốc chạy đến đây cả, còn em thì một cọng lông chân cũng chả
thấy đâu hết.”

Quán bar “Tô” này là do Đan Dương mở, sau khi chia tay Hi Diệu thì

anh ta đi Vũ Hán, để lại “Tô” cho Hi Diệu quản lý. Triệu Thủy Quang nhớ
rất rõ những lời lúc ấy Đan Dương nói với Hi Diệu rằng “mọi vật trên đời
này đều có hữu hình và vô hình, hữu hình thì một ngày nào cũng sẽ tan
biến như khói, nhưng đã là vô hình thì làm sao mất đi được, giống như tình
cảm vậy, nó là một thứ cảm giác vô hình kéo hai người lại với nhau, nếu là
thật lòng yêu thì dù có chuyện gì thì tình cảm ấy vẫn mãi trong lòng chúng
ta.”

Trong một lần Hi Diệu lên phía Nam hoàn thành buổi báo cáo diễn

xuất thì quen được Đan Dương, hai người quen nhau được một năm, nhưng
sau đó thì quan hệ trở nên xấu đi, lúc nào cũng cãi nhau cho nên chia tay
cũng là điều hiển nhiên.

Cuối cùng Đan Dương có thật lòng yêu Hi Diệu hay không, Triệu

Thủy Quang cũng không biết rõ nữa, cô cũng chẳng hỏi, ai mà không có
nỗi niềm riêng của mình chứ, đâu phải cứ là bạn bè thì nói huỵch toẹt mọi
chuyện cho nhau nghe, dù sao bây giờ Hi Diệu cũng đang sống rất tốt.

Triệu Thủy Quang trầm tư suy nghĩ, theo thói quen cắn cắn đầu ống

hút.

“Hi Vọng đã về rồi.” Hi Diệu ngồi dựa vào ghế, không biết là đang nói

với ai, cô cảm nhận rất rõ người ngồi bên cạnh mình cơ thể thoáng run lên,
không khỏi thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.