EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 150

dành ăn, trước khi đi còn quanh quẩn trong nhà một vòng, gom luôn cả đồ
ăn vặt, bánh trái, sữa bò, toàn bộ đều mang về ký túc xá hết.

Người mẹ nào nhìn con mình thế mà không xót chứ, may mắn là bà

không để đứa nhỏ này đi quá xa nhà.

Trong lòng Triệu Thuỷ Quang cũng tính toán sâu xa, cô nói, “Con nhớ

canh mẹ nấu, không có con gái bên cạnh, mẹ già đi nhiều lắm.”

Mẹ Triệu cũng không biết nên nói gì nữa, cười khổ vì thừa biết cô

đang nghĩ gì trong lòng, nói cô trưởng thành thì không phải, mà nói cô suy
nghĩ quá nhiều càng không phải, nhưng mà người có người mẹ nào mà
không muốn được con cái quan tâm chứ.

Bốn cô sinh viên nhanh chóng quen thân với nhau, nhưng lại có vấn

đề nảy sinh, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy rất bất công, mọi người trong
phòng lúc nói chuyện điện thoại đều dùng tiếng địa phương, chí choa chí
choé nói, Triệu Thuỷ Quang nghe mà không hiểu mô tê gì cả, cứ y như vịt
nghe sấm, cô nghĩ tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, thế mà lại
nghe không hiểu họ đang nói gì, mà thôi cũng cho qua đi, thế mà hết lần
này tới lần khác chỉ có một mình cô nói giọng Nam Kinh ai nghe cũng
hiểu, bí mật gì cũng bị nghe hết, cô nói: giọng Nam Kinh của mình phổ
biến lắm. Dương Dương còn định bắt chước học theo giọng Nam Kinh của
cô, hỏi Triệu Thuỷ Quang, “Vậy mình học có thể học ở đâu?” Triệu Thuỷ
Quang trả lời, “À, được, đến trung tâm học ấy.”

Dương Dương vui vẻ nói, “Thật à, trung tâm nào thế?” Triệu Thuỷ

Quang ngẫm nghĩ xa xôi nói, “Trạm 3, khoa thần kinh bệnh viện.”

Dương Dương tra, bệnh viện tâm thần, lập tức liếc ngang liếc dọc

Triệu Thuỷ Quang.

Nhiều năm sau đó, Triệu Thuỷ Quang ngồi trên xe lửa đi ngang qua

Vô Tích, có hai cô gái người Vô Tích ngồi đằng sau cô, Triệu Thuỷ Quang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.