Triệu Thuỷ Quang hoàn hồn, nhìn nụ cười nắc nẻ như em bé của nam
sinh viên này, cậu ta cười toe toét đến híp cả mắt, cô bối rối, cười giả lả trả
lời, “À không, lúc nãy mình đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”
Vốn định đi về, thế mà nam sinh viên này kéo cô lại nói tiếp, “Thầy
Anh văn nói ở khoa Kinh Tế Quốc Dân có một sinh viên nữ rất thông minh,
giờ thì mình biết là ai rồi.”
Triệu Thuỷ Quang ngạc nhiên vì lời nói này của cậu ta, nhưng dù sao
được người ta khen cũng lấy làm vinh hạnh lắm, dẫu là thế thì cô cũng
không quen biết người này, mà trước giờ cô đều không thích nói chuyện
với con trai, thế nên cô chỉ cảm ơn theo phép lịch sự, “Cám ơn, lần sau gặp
lại.” Sau đó liền xoay người đi tiếp.
Cúi đầu đi trong sân trường, chân giẫm lên xác lá khô trên mặt đất
nghe loạt soạt khiến lòng cô như thắt lại, đã thật lâu cô không nhớ đến cuộc
sống nơi xứ người của anh, đất nước rộng lớn và xinh đẹp với biểu tượng lá
phong đỏ nổi tiếng, cô tự hỏi không biết lặng lẽ bước trên con đường ngập
lá khô giữa thành thị lưng chừng nơi xứ người anh sẽ cô đơn đến nhường
nào.
Trong tim mỗi người ai cũng có hình bóng một người nào đó mà họ
cất sâu tận đáy lòng, đó không phải là người yêu cũng không phải là bạn
bè, nhưng khi thời gian thấm thoát thoi đưa, dù rằng người đó và họ có còn
yêu nhau hay bạn bè gắn bó keo sơn hay không, thi thoảng họ lại nhớ đến
người đó chỉ như một thói quen, và lòng luôn thầm mong người đó mãi
hạnh phúc.
Sân trường lác đác tiêu điều, trời gần cuối thu, gió se se lạnh, Triệu
Thuỷ Quang kéo cao cổ áo, thì thầm, “Hi vọng anh sẽ hạnh phúc.”
Đưa tay nhìn đồng hồ, hôm nay tan học sớm, thời gian rảnh rỗi còn rất
nhiều, cô vội vã chạy đến ký túc xá dành cho giáo viên.