cũng toàn đeo mấy mặt nạ như khủng bố vác dao vác búa chém người mà
thôi.
Đầu óc nhanh nhạy đoán ra, cô lập tức hô to, “mask” (mặt nạ)
Nhìn vẻ mặt nam sinh viên như trút gánh nặng, thầy Peter mới thu lại
cái túi, vừa khen Triệu Thuỷ Quang “smart” (thông minh), vừa lấy một cục
kẹo thưởng cho cô.
Hết giờ học, Triệu Thuỷ Quang mở viên kẹo ra, bỏ vào miệng ăn, sau
đó mang cặp sách đi ra ngoài.
Đột nhiên nghe có người gọi mình, cô quay đầu lại, thấy nam sinh
viên mắt to lúc nãy nhe răng cười đến lộ cả răng khểnh bên phải đang đi về
phía cô.
Đã từng có một người con trai cũng nhe răng cười tươi lộ răng khểnh
như thế này trước mặt cô, kể từ cái ngày định mệnh ấy, cô đã mê nụ cười
của người đó như điếu đổ suốt ba năm trời, ký ức bị vùi sâu trong quên lãng
bỗng dưng trỗi dậy, từng kỉ niệm thổn thức tựa như vết răng cưa của vỏ
trứng bị bể không thôi khứa sâu vào tim cô, đau đến tận xương tuỷ. Cô lặng
người đi trong những xúc cảm miên man ùa về.
Nam sinh viên kia bước tới gần, nói, “Bạn còn chưa biết mình là ai,
định làm gì mà đã hoảng sợ rồi sao.”
Cậu ta nhìn Triệu Thuỷ Quang thừ người đứng bất động, tự hỏi không
biết đây có phải là người con gái tự tin thông minh lanh lợi lúc nãy không
nữa?
Huơ huơ tay trước mặt vô, cậu ta nói, “Này, xin hỏi có ai ở đây
không?”