Đàm Thư Mặc nắm cán dù, nhỏ nhẹ nói, “Nếu có đến Bắc Kinh chơi
thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút.”
Triệu Thuỷ Quang lắp ba lắp bắp, sẩy chân giẫm vào vũng nước to,
làm nước văng tung toé, quần áo cả hai lấm tấm bùn đất, cô lúng túng như
thợ vụng mất kim lấy khăn giấy muốn ngồi xuống lau, anh thở dài, đỡ cô
đứng dậy, nhét dù vào tay cô, còn mình thì khom người xuống, một tay cầm
ống quần cô, một tay cẩn thận lau đi vết bùn dơ.
Triệu Thuỷ Quang bẽn lẽn, dù hiện tại không có nhiều người, nhưng
dầu gì cũng đang ở trường học, anh lại là giáo sư, để người ta thấy sẽ lại
xầm xì lời ong tiếng ve, cô tức thì đẩy anh ra, “Không có gì đâu, em không
sao, anh lau cho anh đi.”
Đàm Thư Mặc biết cô mắc cỡ, anh đứng dậy, bỏ giấy vào túi, tiếp tục
cầm dù, hai người nhất thời im lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa lõm bõm rơi
xuống mái dù.
Triệu Thuỷ Quang hấp tấp nói, “Không phải em không muốn đi, chỉ là
chưa chuẩn bị gì cả, với lại em cũng muốn đạt chút thành tích cho mẹ xem,
có lẽ phải cố gắng học thêm một chút.”
Cô nói y như thật, nghĩ kỹ lại thì Đàm Thư Mặc nói là “có đến Bắc
Kinh chơi thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút”, lừa gạt đây mà, cái này
phải nói là “ghé nhà anh chơi sẵn tiện tham quan Bắc Kinh luôn”!
Đàm Thư Mặc nghiêng người vén lọn tóc cô ra sau mang tai, sau đó
lại ôm cô vào lòng, thì thầm, “Không sao đâu.”
Là do anh nóng vội, anh biết dục tốc bất đạt, không sao cả, từ từ rồi
mọi chuyện sẽ đến thôi.
Ngoài kia mưa vẫn rả rích từng giọt tí tách rơi trên mái dù, những
cánh hoa phấn trắng đầu cành rơi rụng lả tả trong làn gió nhẹ mát ngày