Sau khi hỏi xong, cảm thấy mình hơi bị bà tám, nhưng lại không kiềm
được cái miệng liến thoắng “buôn dưa”, cô hiếu kỳ muốn chết, mà chắc là
Đàm Thư Mặc cũng chẳng trả lời cô đâu.
Thực tế, Đàm Thư Mặc còn cười, chân thành trả lời, “Không phải.”
Hứa Doanh hận không moi được hết thông tin từ miệng Đàm Thư
Mặc, nhưng cô không có lá gan của cọp, đành phải lảng sang chuyện khác
mà nói.
Triệu Thuỷ Quang tuy là im lặng, ngồi ăn phần miến của mình nhưng
cái gì cô cũng nghe cũng thấy hết đấy, trước kia khi còn quen Hi Vọng, bạn
bè cả hai đều quen biết nhau, cho nên rất gần gũi, nhưng mỗi khi cô cùng
ăn cơm với bạn trai của bạn cô thì phần lớn con trai đều không được tự
nhiên, hơn nữa câu hỏi của con gái đa phần đều chẳng có logic, cứ hỏi đâu
đâu, bởi thế bọn con trai nếu không kiếm cớ chuồn đi, thì mặt cũng vặn vẹo
khó chịu.
Tuy nhiên, Đàm Thư Mặc từ đầu đến cuối đều không có tỏ ra khó chịu
hay mất kiên nhẫn, mà còn rất ân cần, chịu lắng nghe, anh lẳng lặng ngồi
đó nghe, trong nhà hàng ồn ào huyên náo tiếng người, lâu lâu anh lại chòm
người về phía trước để nghe rõ hơn, sau đó thì thật thà cười trả lời.
Điều này làm Triệu Thuỷ Quang rất cảm động, một người đàn ông yêu
bạn thật lòng cũng sẽ tôn trọng người thân và bạn bè của bạn như tôn trọng
chính bạn vậy.
Triệu Thuỷ Quang và Đàm Thư Mặc ăn xong đi trước, lúc ra cửa thì
trời lất phất mưa, hai người cùng đi qua siêu thị kế bên mua dù. Căng cây
dù trong suốt ra, hai người sánh vai nhau dạo bước trong mưa.
Chốc lát sau, điện thoại của Triệu Thuỷ Quang rung, mở ra coi thì ra
là tin nhắn của Hứa Doanh: bạn yêu dấu, đánh giá hoàn tất, một người đàn
ông tuyệt vời. PS: theo kinh nghiệm dày dặn của ta đây, ánh mắt người kia