nói dẫn em đến Bắc Kinh chơi!”
Triệu Thuỷ Quang bực đến độ muốn mắng người, cô hỏi, “Có vậy thôi
sao?”
Giọng anh ôn tồn phát ra từ điện thoại, “Vậy thôi, chứ em tưởng còn
cái gì?” Anh dừng bút hỏi, “Em không muốn đi Bắc Kinh sao?”
Triệu Thuỷ Quang liền nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng, mặt chau mày
nhíu của anh bên kia điện thoại, vội đáp, “Không có, không phải ý đó, đi
chứ!”
Đàm Thư Mặc mỉm cười, “Tốt, vậy thì lễ mừng năm mới sang năm.”
Triệu Thuỷ Quang ngây người cả buổi, mới nhận ra bản thân bị xỏ
mũi, giận bản thân không có chủ kiến, mỗi lần đến cuối cùng đều như vậy
cả. Dứt khoát im lặng.
Cô không nói lời nào, Đàm Thư Mặc cũng chẳng lên tiếng, trong màn
đêm yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở trong điện thoại, có tiếng sột soạt
vang lên, hình như là tiếng kéo cửa.
Anh tháo mắt kính xuống, tay đặt trên ban công, nhíu mày.
Thật lâu, anh lên giọng nói dịu dàng, “Bé ngốc, hôm nay trăng rất
tròn.”
Cô ngồi thẳng người, đi đến bên cửa sổ, vén màn và nói, “Lão ngốc,
nói ai là bé ngốc thế!”
Ánh trăng đêm nay quả thật rất tròn, sao trước giờ cô lại không phát
hiển nhỉ, giọng cười mộc mạc hồn nhiên của anh khẽ vang lên trong điện
thoại, lỗ tai cô nóng bừng lên, cả giận trách anh, “Không cho cười!”