Thế thì, ghi là ‘đừng chờ em, hãy quên em đi’ sao?
Thực tế mà nói, cô rất hi vọng có thể cùng anh đi hết quãng đường đời
này.
Nghĩ chuyện còn chưa tới đâu, Triệu Thuỷ Quang thấy vẫn có thể từ
từ suy nghĩ, thế nên để thi viết xong rồi hẵng tính sau.
Triệu Thuỷ Quang từng đề cập chuyện này với mẹ, lúc ấy ba Triệu đã
nói, “Con gái, con muốn đi du học thì cứ đi, ba mẹ tuy không phải giàu có
gì, nhưng làm lụng cả đời này, tất cả rồi cũng cho con, cho con đi du học
thì tiền nhất định phải có. Con cũng đã lớn khôn, hãy tự mình quyết định.”
Mẹ Triệu biết rõ con gái đang lo lắng chuyện gì, bà hỏi, “Thầy Đàm
của con sắp 30 rồi phải không?”
Triệu Thuỷ Quang gật đầu, “Cuối năm nay.”
Ngày hai mươi tháng mười hai, ngày này Triệu Thuỷ Quang cả đời
nhớ mãi không quên.
Mẹ Triệu thở dài nói, “Cần phải nói với người ta, con phải nói rõ mọi
chuyện với cậu ấy, để không làm lỡ tình cảm của người ta.”
Quan niệm tình yêu của đàn ông 30 tuổi với cô gái 20 tuổi khác xa
nhau một trời một vực, mẹ Triệu là người từng trải, dĩ nhiên nhìn thấu đáo
mọi thứ.
Khi một cô gái hai mươi tuổi yêu nhau với một chàng trai cũng trạc
hai mươi, con trai hơn hai mươi vẫn chưa có sự nghiệp, hì hục tìm việc
làm, đổi hết việc này đến việc khác, tâm lý vẫn chưa ổn định; còn con gái
hai mươi tuổi, cười rạng rỡ, tươi tắn như một đóa hoa xuân, có thể nói đây
chính là giai đoạn vui vẻ nhất trong đời một cô gái để cùng người con trai
vượt qua chuỗi ngày bấp bênh nhất trong cuộc đời của anh ta.