EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 46

của mình và tin chắc bài diễn thuyết của mình có thể giáo dục được những
học sinh vô tri này, hội nghị kiểm điểm chính thức bắt đầu, chủ nhiệm lớp
Trần Nhiễm là thầy Trần Từ là người thứ hai lên phát biểu, sau đó tất cả
giáo viên đều thay phiên nhau lên, ai nấy đều hùng hồn phát biểu nhưng
tiếc là chỉ tốn công phí sức, rèn sắt không thành.

Rốt cuộc cũng đến phiên Đàm Thư Mặc, anh đi lên lễ đài, khuôn mặt

đẹp trai, cả người tỏa ra sự tôn quý bẩm sinh.

Đàm Thư Mặc chỉnh micro cao lên, hai tay thọc vào túi quần, bắt đầu

nói chuyện, “Mọi người cảm thấy nếu như chúng ta trưởng thành thì sẽ mất
đi những gì?”

Cả trường không hiểu ý Đàm Thư Mặc muốn nói gì, ngay cả hiệu

trưởng đang bưng chén trà lên định uống cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn
Đàm Thư Mặc.

Đàm Thư Mặc không chờ người trả lời, nói tiếp, “Một khi chúng ta

trưởng thành, chúng ta sẽ biết được xấu hổ là thế nào, sẽ trở nên hèn nhát,
học được cách giả vờ như không nghe không thấy gì, mặc dù người ta gọi
điều này là trưởng thành, là người lớn, nhưng chờ tới khi các em nhận ra
điều đó thì cũng muộn rồi. Càng trưởng thành các em càng mất đi sự can
đảm.”

Giống như mỗi khi lên lớp, giọng điệu anh vẫn chậm rãi, lời nói rõ

ràng súc tích, “Các em không hiểu chuyện là vì chưa có kinh nghiệm, cho
nên không biết sợ là như thế nào, mà ngay cả chuyện của người xung
quanh cũng chẳng thèm quan tâm, các em chỉ cảm thấy thất tình và những
chuyện vặt vẵn là quan trọng. Chúng ta phải quý trọng thời gian, nó không
chờ chúng ta, mà chính chúng ta phải chạy theo nó, và có những người suốt
ngày cứ chìm đắm trong nỗi đau của mình mà không chịu tiến về phía
trước, và đương nhiên họ mất đi sự định hướng cho tương lai của mình, thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.