EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 57

“Đản thát của em.” Đàm Thư Mặc nhìn cô nói, tay cầm hộp bánh đản

thát.

Triệu Thủy Quang cầm lấy hộp bánh, nhìn chiếc xe lăn bánh đi xa, vẫy

vẫy tay, ah, cứ tưởng là chuyện gì chứ.

Sở Phi Phi cười ha ha, nhìn Đàm Thư Mặc ngồi chống cằm suy nghĩ

đằng sau, châm chọc, “Cô bé này quả thật rất hậu đậu, ta nói, vừa mới
nhích xe một chút là bị ai kia kêu thắng lại, tưởng là chuyện gì to tát lắm
chứ, này, thầy Đàm, chỉ giáo mình tí xem, kiếm đâu ra cô bé thú vị vậy!”

Đàm Thư Mặc vốn đang nhàn nhã ngồi nhìn ra cửa sổ, bỗng ngồi

nghiêng lại, nhìn người nào đó ngồi phía trước, Sở Phi Phi đang lái xe cũng
quay đầu lại, ánh mắt dò xét nhìn Đàm Thư Mặc, phát hiện ánh mắt bạn
anh ẩn chứa ý cười, Sở Phi Phi nhất thời ngây người, ngón trỏ Đàm Thư
Mặc duỗi ra chỉ về phía trước, nói, “Tập trung lái xe.”

“Mẹ.” Sở Phi Phi bực dọc mắng.

Bên này, Triệu Thủy Quang đang đi lên lầu thì nhận được điện thoại

của Hi Diệu, “Tiểu Quang, em đang ở đâu vậy?”

Triệu Thủy Quang mở đèn hành lang lên, không gian tối như mực lập

tức sáng rực, “Em đang ở nhà, nãy định rủ chị đi chơi, nhưng chị không
đến nên em đành phải về nhà.”

Hi Diệu mắng, “Điên hả? Đã trễ vậy mà tập thể dục gì chứ, chị còn

tưởng em xảy ra chuyện nữa.”

Triệu Thủy Quang khẽ cười, “Không có, thôi, không làm phiền thế

giới riêng của hai người nữa.”

Đầu dây bên kia, Hi Diệu đang tiếp tục trách móc, “Gì chứ!…..” Lời

phàn nàn nói mãi không hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.