Hai từ này đồng âm, cho nên khi Cao Tầm phát âm, người ta lại liên
tưởng đến nghĩa khác là vậy!
Triệu Thủy Quang không có chút sức lực nào mà cười cả, Mễ Ny thấy
vẻ mặt cô không giống ngày thường, hỏi cô bị làm sao vậy, Triệu Thủy
Quang nằm ì trên bàn, đang định nói bụng mình rất đau thì chuông đã reo
lên.
Triệu Thủy Quang đàng phải nhận mệnh lấy bút viết từ cặp ra, tất cả
mọi người tò mò không biết hôm nay là ai gác thi phòng mình, chừng vài
phút sau thì đã thấy Đàm Thư Mặc cầm bài thi bước vào phòng.
Nhìn thấy anh, Triệu Thủy Quang nhận định ngay kì này mình thi rớt
chắc.
Sự xuất hiện của anh quả là một áp lực nặng nề, Đàm Thư Mặc mặc
chiếc áo lông cừu cao cổ màu xám đen, hai hàng lông mày rậm đen càng
làm nổi bật khuôn mặt nam tính của anh hơn. Cả đám con gái trong phòng
từ lúc thấy anh xuất hiện cứ xì xào bán tán, Triệu Thủy Quang tự hỏi
trường học danh tiếng đâu mất rồi, học trò ngoan ngoãn học giỏi thế mà
cũng sớm mưa thất thường, đứng núi này trông núi nọ.
Đàm Thư Mặc cầm bài thi đứng ở giữa bục giảng nói, “Để cặp sách
lên đây hết.” Cả lớp im lặng như tờ, ai nấy đều không nói gì, chỉ gói ghém
cặp sách rồi đem lên trên.
Triệu Thủy Quang thật sự không còn khí lực mà đứng dậy, gật đầu ý
bảo Trần Tư Dương giúp cô mang lên.
Đàm Thư Mặc nghiêm mặt nói, “Lúc tôi phát bài thi, các em hãy úp
xuống bàn, đợi đến khi nào tôi bảo bắt đầu thì mới lật lên làm bài.” Nói
xong, anh đi từng bàn phát bài thi.