“Wow, nếu cậu mà nói đẹp trai thì chắc chắn là đẹp trai, haiz, mà đáng
tiếc là thầy ấy không dạy Anh văn lớp mình.” Lưu Gia Luân ủ rũ nói tỏ vẻ
tiếc nuối.
Lưu Gia Luân là bạn thời thơ ấu của Triệu Thủy Quang, quan hệ của
hai người cũng sâu xa lắm, thế này thì phải quay lại lúc còn học mẫu giáo,
Triệu Thủy Quang học ở lớp Dâu Tây, còn Lưu Gia Luân thì học lớp
Chuối, hai người vì giành quả táo của Vương Tiểu Minh mà đánh nhau ì
xèo, đến khi nhà trường mời phụ huynh lên thì ba của Lưu Gia Luân và ba
của Triệu Thủy Quang mới nhận ra đối phương chính là bạn trước đây của
mình. Cả Lưu Gia Luân lẫn Triệu Thủy Quang lúc đó đều bị hai vị phụ
huynh cho “ăn” cốc đầu, bắt phải xin lỗi nhau, từ đó về sau quan hệ hai
người trở thành nghiệt duyên. (dính mãi không cách ra được)
Cô và Lưu Gia Luân không học chung tiểu học và cấp hai, nhưng đến
cấp ba thì hai người đều nộp đơn dự thi vào cùng một trường.
“À, hay là mỗi ngày cậu mang mắt mình sang lớp cậu đi, để mình dòm
thầy ấy tí. ” Lưu Gia Luân hí hửng nói.
“Được thôi, mỗi ngày mình đều dán mắt cậu lên mông mình rồi đem
vô lớp!” Triệu Thủy Quang nghiêm mặt nói, tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu đi chết đi…”
“Lưu Gia Luân, tối nay mình đến bar “Tô”, nếu mẹ mình có hỏi thì
nhớ nói mình qua nhà cậu học bài!” Triệu Thủy Quang luôn gọi thẳng tên
họ của Lưu Gia Luân, vì thế Lưu Gia Luân cũng gọi thẳng tên họ của Triệu
Thủy Quang.
Triệu Thủy Quang nói tiếp, “Lưu Gia Luân, nếu mình mà kêu cậu là
Gia Gia thì mình nôn mất!”