EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 97

Đàm Thư Mặc quay người đi, nói, “ Tôi không coi khuyết điểm người

khác là lợi thế cho mình, và cũng không lấy ưu điểm người khác tổn
thương bản thân mình. ”

Anh cũng chỉ có thể nói như vậy với cô, chỉ còn ba tháng nữa thôi, sau

này không còn Đàm Thư Mặc ở bên cạnh cô, tất cả những điều anh có thể
làm là cho cô một lời khuyên, mọi chuyện phải dựa vào chính bản thân cô.

Triệu Thủy Quang hiểu ý anh muốn nói gì, cô ngẩng đầu nhìn xung

quanh, thì ra lá cây trong sân trường đã ngả xanh hết, thò đầu ra nhìn, ngó
nghiêng ngó ngửa trên hành lang, gió thổi hiu hiu, tiếng lá cây đung đưa
trong gió vang lên xào xạc, ngày ấy trời đầy nắng, tán cây hắt bóng trên
lưng Đàm Thư Mặc, hào khí bức người, hình ảnh ấy thoáng chốc khắc sâu
trong tim cô.

Đàm Thư Mặc xoay đầu nhìn những tán cây tràn trề sức sống, anh

mỉm cười, thân ảnh phút chốc biến mất tại góc hành lang.

Ít phút sau, Trần Tư Dương đi ra ngoài, tràn ngập áy náy nói với Triệu

Thủy Quang, “ Xin lỗi, là mình liên lụy bạn, từ tuần sau mình sẽ không đến
trường nữa. ”

Triệu Thủy Quang lắc đầu, “ Không sao đâu. ”

Trần Tư Dương sóng vai cùng đi với cô, nói, “ Tuần sau mình sẽ

không đến trường, gia đình cũng cho phép rồi, ý nguyện đi Nam Phi của
mình cũng được chấp nhận luôn rồi. ”

Trần Tư Dương gãi gãi đầu, ngữ khí kiên quyết, “ Đương nhiên là bị

mẹ mình mắng xối xả, nhưng mình vẫn muốn đi, mình điều tra rồi, ở nước
ngoài cũng có nhiều người bằng tuổi chúng ta tham gia mấy chiến dịch này,
cũng có rất nhiều người Nhật Bản đều đi làm. ”

Triệu Thủy Quang dừng lại, chân thành nói, “ Cố gắng lên. ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.