EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 123

lặng.

Hóa ra mỗi con số đều tương ứng với tuổi của cô lúc ấy. Ảnh cô hồi

tiểu học, cấp hai, trung học, thẻ học sinh, thẻ thư viện, bằng tốt nghiệp…
thậm chí còn có cả bức tranh cô dùng bút lông chấm mực viết lên chữ chúc
mừng năm mới, bức tranh xấu vô cùng, một cái chuông mà vẽ giống hệt
như quả lê… bao nhiêu năm sau đó, trình độ vẽ tranh của cô vẫn chẳng có
chút tiến bộ nào, bởi vì bức cuối cùng cô vẽ con tuần lộc mà chẳng khác gì
con lừa, năm ấy cô mười lăm tuổi.

Cô không ngờ mình lại tìm ra được những file này. Giang Nguyệt còn

tìm thấy một file ghi âm, kích chuột vào thấy mở đầu là sự yên lặng, ngay
sau đó là tiếng đàn vang lên. Cô có thể nhận ra đấy là tiếng đàn của mình,
bởi vì chẳng có ai đàn một bản nhạc buồn như bài Hành trình mùa đônglại
vui vẻ kiểu như cô. Nhưng cô hoàn toàn không hay biết có bản ghi âm này
tồn tại. Nó nằm ở file số 17, nói cách khác nó là bản ghi âm lúc cô mười
bẩy tuổi.

Giang Nguyệt loáng thoáng nhớ ra một buổi tối mùa đông, hai người ở

trong nhà, có ngồi trước cây đàn dương cầm, bên ngoài cửa sổ trời mưa lất
phất, anh ngồi trên chiếc trường kỉ sau lưng cô, những ngón tay gõ nhịp
theo tiếng đàn, nụ cười mãn nguyện nở trên môi. Cô nín lặng ngắm anh
trong giây lát, sau đó bắt đầu đàn bản Hành trình mùa đông này.

Cô nghe bản nhạc phá cách của mình mà thấy thật buồn cười. Tuy

nhiên, thứ xuất hiện trước tiên lại là nước mắt.

Mọi thứ dường như mới chỉ là ngày hôm qua. Giống như một cơn mơ

không bao giờ trở lại của ngày hôm qua. Cô vừa cười vừa rơi lệ.

Tiếng nhạc vẫn còn, cô tiếp tục xem tiếp. Chỉ có điều từ sau file số 18

trở đi gần như chẳng có nội dung gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.