EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 147

Nhưng trong lòng anh, một nơi xa xôi nào đó,

Sẽ không còn bông hao nào hé nở.

Chiều thu hoàng hôn ánh mặt trời le lói. Khoảnh khắc này, khoảnh

khăc giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng khiến cho con người ta cảm thấy
thê lương.

Giang Nguyệt đã một mình trải qua rất nhiều chiều hoàng hôn như thế

này. Cô từng nghĩ, ngày tận thế của thế giới có lẽ chỉ đến thế, không âm
thanh, không hơi thở,từng chút từng chút một lặng xuống, con người chìm
đắm trong thế lương.

Lúc này đây, ánh mặt trời lúc hiện lúc tắt, cả căn phòng không một

ngọn đèn được bật lên, chỉ có duy nhất những ánh sáng từ màn hình le lói.
Giang Nguyệt đã thôi khóc từ lâu, người cô mền nhũn ngồi tựa vào Giang
Quân. Trong lúc hoang mang cô chỉ cần có một người để dựa vào như thế
này, giống như một cái cọc thật vững chắc để cô bám vào, để không bị tiếp
tục rơi xuống.

Cuộc tranh cãi và giấc mơi đêm hôm trước, lại công thêm với cả ngày

làm việc, hồi ức và khóc lóc khiến Giang Nguyệt mệt mỏi vô cùng. Cô
nghiêng đầu, để huyệt thái dương đang nhảy nhót dữ dội áp chặt vào bụng
anh.

Giang Quân lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của cô. Những lọn tóc ngắn giờ

đã dài tới vai. Anh nói thích tóc dài thế là cô nuôi lại tóc.

“Cháu có đói không?chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé”

“Cháu không muốn ăn!” Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, trên quần

áo của Giang Quân thoang thoảng hương hoa oải hương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.