EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 179

“Chú của em đấy!”

Giang Nguyệt khựng người lại: “Anh có nói chuyện em bị gãy chân

cho chú ấy nghe không?”

“Anh có nói”

Giang Nguyệt ngây ra để mặc anh xả nước rồi lau khô tóc cho mình.

Lời nói dối đã bị vạch trần, lại còn là do Tống Chí Hựu nói cho anh

biết nữa. Giang Nguyệt không khỏi chột dạ, vô cùng hoang mang. Chuyện
đã đến nước này rồi còn biết làm thế nào nữa. Sớm muộn gì anh ấy cũng
biết mà thôi.

Buổi chiều Tống Chí Hựu phải lên lớp nên đành đợi cô Trần về rồi

phải về luôn. Trước khi di, anh nhìn Giang Nguyệt, thở dài nói: “Em có biết
vấn đề của em là ở chỗ nào không?”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tống Chí Hưu, ngơ ngác không hiểu gì.

“Em quá để tâm đến cảm nhận của người khác, đương nhiên là anh

thích em không lắm lời như những cô gái khác, nhưng sự trầm ngâm, im
lặng của em là bởi vì em luôn cho rằng chút chuyện cỏn con, chút suy nghĩ
của minh chẳng phải điều gì to tát không đáng để nhắc đến, sẽ chẳng có ai
có hứng thú đến việc của em. Vì vậy em thường là người ít nói trong đám
đông. Đối với anh ấy em cũng như vậy...”

Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Giang Nguyệt, Tống Chí Hựu khẽ cười:

“Em không cần cảm thấy kì lạ sao anh có thể nhìn ra được, chỉ vì em quá
để ý đến cảm nhận của anh ấy, em thường coi giới hạn chịu đựng của anh
ấy là giới hạn cho bản thân. Kì thực vốn dĩ chẳng có giới hạn này, toàn bộ
là do em tự tưởng tượng ra thôi!”

Giang Nguyệt cãi: “Đâu có em đã thử vượt qua đấy chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.