EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 181

Mở mắt ra, Giang Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt của Giang Quân, đang

ở rất gần cô.

Cô giật mình mở choàng mắt ra khiến Giang Quân cũng hơi giật mình.

Nhưng thấy cô tròn mắt nhìn mình, sau đó lại nhắm lại, lại còn chóp chép
miệng khiến anh thấy buồn cười. Cái vẻ mặt trẻ con này khiến anh nhớ đến
cảnh tượng cách đây rất lâu, rất lâu rồi, khi cô còn là một con bé con cuộn
mình trong lòng anh, mỗi khi ngủ mơ thường chóp chép miệng như vậy.
Mười mấy năm chớp mắt qua đi, cô đã là một cô gái trưởng thành, hai
mươi lăm tuổi, nhưng cái dáng ngủ mơ vẫn như ngày nào, chẳng khác gì
một cô bé con.

Mấy giây sau, Giang Nguyệt lại mở to mắt, lần này thì cô chớp mắt

thật mạnh và kinh ngạc thốt lên: “Là chú thật à!”

“là chú đây!” Giang Quân khẽ đáp.

“Ngủ sau quá cháu cứ tưởng là mơ cơ đấy!”

Giọng nói của cô vẫn còn pha chút ngái ngủ, Giang Quân xoa đầu cô

nói: “Tại sao giấu không nói với chú hả?”

“Cháu sợ chú lo, chú bận như thế, hơn nữa cũng không nghiêm trọng

lắm!”

“Lại còn không nghiêm trọng lắm, bị thương đến mức này rồi mà còn

nói là không nghiêm trọng. Cháu nên báo cho chú biết để chú chăm sóc cho
cháu chứ!”

Anh tất tả về ngay đây sau khi biết tin, bỏ lại sau lưng thành phố

Tokyo phồn hoa. Trên đường đi trong đầu anh chỉ có hình ảnh của cô, yếu
ớt và đáng thương, lại không có ai chăm sóc. Không không cô còn có Tống
Chí Hựu chăm sóc, nghĩ đến đây trong lòng anh lại thấy hụt hẫng. Giang
Quân luôn nghĩ, cho dù thế nào, thì trái tim cô luôn có một vị trí cho anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.