EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 92

Hôm nay cô hai mươi tuổi. Anh cũng dốc hết tâm huyến để chuẩn bị

món quà này tặng cô, hi vọng giành lấy một nụ cười của cô. Giang Nguyệt
đeo miếng ngọc lên cổ, khi miếng ngọc chạm vào da thịt, cô bỗng thấy cảm
giác hân hoan. Bởi vì thích nên cô đã gọi vào số của anh. Chẳng mấy chốc,
điện thoại đã được kết nối, nhưng niềm vui lập tức bị dập tắt.

Lúc ấy Giang Quân đang ở bệnh viện, Du Tân Nhụy mới vừa bị sảy

thai, phải đưa vào bệnh viện, anh định giấu nhẹn việc này. Nhưng Giang
Nguyệt có thể nghe thấy tiếng khóc xé gan xé ruột của Du Tân Nhụy, cô
truy hỏi, cuối cùng Giang Quân đành phải nói cho cô biết.

Giang Nguyệt hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chú buồn lắm à?”

“Ừ. Chú vốn không định có con, nhưng nó lại đến. Khi chú đã quyết

tâm chấp nhận nó, nó lại bỏ chú mà đi. Đấy chẳng phải ông trời trêu đùa
con người thì là gì?”

Trái tim Giang Nguyệt như thắt lại khi nghe giọng nói nghẹn ngào của

anh. Cô nói: “Chú à, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, đựng nghĩ ngợi
nhiều, hai người sẽ sớm có đứa khác thôi mà!” Thật không ngờ cô còn có
thể nói ra những lời lẽ như vậy để an ủi anh.

Anh nói: “Không, không cần nữa, chú không cần. Nguyệt Nguyệt,

chẳng phải chú đã có cháu rồi hay sao?”

Cô vội nói: “Đúng, chú vẫn còn có cháu!”

Anh nói: “Cháu là đứa bé chú yêu thương nhất!”

Giang Nguyệt im lặng, anh vẫn coi cô là một đứa bé. Giang Nguyệt

cất món quà đi, cô nên an phận, không nên có mộng tưởng hão huyền, làm
người đừng nên tham lam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.