EM Ở ĐÂU - Trang 210

lang thang trong khuôn viên trường, đôi khi anh đi vòng quanh một thân
cây, nói vài câu chào với những người anh gặp, nhưng…..Susan vẫn biệt
tăm. Cuối ngày, anh đành tự nhủ rằng có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh. Thậm chí
không dám tự thú nhận với mình, nhưng anh cầu mong sự thực đúng là như
vậy. Đã 17 giờ, cả bốn người cùng đi bộ về phía bãi để xe. Khi đến gần
chiếc xe hơi, anh chợt nhìn thấy nó, một mẩu giấy trắng nhỏ xíu gấp làm tư
nhét vào giữa hai cánh cửa xe. Trong đó chắc chắn có vài dòng chữ. Chưa
gì anh đã cảm thấy nín thở vì hồi hộp mặc dù anh vẫn còn lưỡng lự chưa
biết có nên đọc không. Anh giữ kín điều bí mật nắm chặt trong tay trong
suốt chặng đường về, còn Mary có vài thứ đồ cần lấy trong cốp xe và để cả
nhà đi vào trước.

Khi chỉ còn một mình, anh mở lời nhắn ra, tất cả chỉ gói gọn trong một

con số với hai chữ cái phía sau: 7 a.m. Anh bỏ mẩu giấy vào túi và đi về
phía nhà.

= 0 =

Trong suốt bữa tối, thỉnh thoảng Mary nói vài câu ngắn ngủi và miễn

cưỡng để phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm, Lisa không hiểu
nổi lý do tại sao mọi người lại như vậy. Món tráng miệng còn chưa được
dọn ra, Thomas đã tuyên bố rằng cảm thấy cái “không khí tức cười này”, nó
thà đi lên phòng còn hơn. Lisa hết quay sang nhìn Philip lại đến Mary.

- Bố mẹ làm sao mà cứ giữ mãi cái mặt đưa đám như thế này, hai người

cãi nhau à?

- Không hề, Mary trả lời, bố của con đang mệt, chỉ vậy thôi, người ta đâu

có bắt buộc lúc nào cũng phải cảm thấy khỏe.

- Thật là một bầu không khí tuyệt vời làm sao ngay trước ngày con đi,

Lisa nói tiếp, thôi con đi đây, con lên phòng xếp đồ, sau đó con sẽ đi dự tiệc
của Cindy.

- Chuyến bay của con khởi hành vào lúc 6 giờ tối mai, con còn có thời

gian chuẩn bị vào ngày mai, soạn vali bây giờ quần áo của con sẽ bị nhàu
hết, Philip trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.