EM THUỘC VỀ ANH - Trang 137

“Phải,” tôi nói. Vì ở nhà con thì chuyện đó là chuyện thường.
“Vậy nên cô mua cho con vé máy bay thẳng về St. Louis rồi. Cất cánh

lúc mười giờ.”.

“Cô không phải làm vậy đâu,” tôi nói.
“Ồ. Có gì đâu. Cô có nhiều điểm thưởng dành cho khách hàng thường

xuyên mà...”.

“Cảm ơn cô.” tôi nói.

“Không có gì,” bà đáp, rồi liếc nhìn đồng hồ. “Ta có khoảng một giờ

trước khi con phải ra sân bay. Có kịp cho con sửa soạn không?”.

“Dạ có,” tôi nói. “Dư.” Tôi nhìn xuống chiếc vé và cảm ơn bà lần nữa.
“Chuyện nhỏ thôi mà,” bà nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt bà, cố cưỡng cái thôi thúc mãnh liệt là

đồng tình với câu xã giao đó.

Một giờ sau, Marian và tôi đang đứng ở góc giao nhau giữa đại lộ

Madison và đường 87. Bà vừa đưa tôi năm mươi đô để đi taxi mà tôi miễn
cưỡng nhận, cảm thấy ái ngại sau vụ giày dép áo quần rồi vé máy bay,
nhưng lại lo là mình không có đủ tiền để trả. Tôi quan sát bà đang nhìn
chăm chú xuống cuối dãy phố tìm taxi, rồi chỉ một người phụ nữ bên kia
đường mà nói chúng tôi phải nhanh chân hơn bà ta kẻo bị tranh mất. “Ở
thành phố này gà gật là mất tất tật,” bà đùa. Mấy giây sau, bà bước ra giữa
đường, bạo dạn vẫy một chiếc, rồi bằng một động tác khéo léo, nhuần
nhuyễn nữa, bà đã đứng sau xe, xếp túi của tôi vào trong cốp, rồi mở cửa
hông và dặn tài xế đưa tôi đến nhà thờ Delta tại sân bay LaGuardia. Mọi
chuyện xảy ra nhanh như Charlotte lộn nhào dưới nước.

Khi việc hậu cần đã xử lý xong, chúng tôi nhìn nhau mấy giây khổ sở rồi

bà khoanh tay nói, “Có lẽ con cũng đã suy ra được từ câu chuyện của cô tối
qua rồi, cô không giỏi khoản chia tay.”.

“Phải. Có lẽ con cũng hiểu vậy,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.