EM THUỘC VỀ ANH - Trang 155

gần cả buổi tối.

“Xin lỗi. Tôi không có ý gì xấu khi nói vậy,” Robin nói, quay qua nhìn

tôi lúng túng, như thể không biết chính xác mình đã làm gì sai. Quả là điên
vì tôi nghĩ có lẽ chị ta không làm gì sai thật. Chị ta không có ý đồ nham
hiểm hay hẹp bụng hẹp dạ, chị ta chỉ ngu ngốc thôi.

Nhưng Peter thì biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Nên khi chị ta đưa

ngón tay út lên vẫy chào và tung tăng đi ra cửa thì tôi cúi gằm, không đủ
sức nhìn vào mắt anh. “Sao anh lại làm thế được?” tôi nói.

“Anh làm sao được cơ?” anh hỏi.
“Kể với chị ta.”.

“Anh đâu có kể,” anh nói, vòng tay ôm tôi.
Tôi giằng ra. “Ôi thôi đi, Peter.”.
“Anh có nói cho Aidan nghe,” Peter nói, hạ giọng. “Chắc nó kể lại với

mẹ nó.”.

“Anh cho Aidan biết?”.
“Phải. Vậy không được sao?”.
Nghe vậy, tôi nhận ra đó là một cái bẫy. Nếu tôi bảo phải thì khác nào

ngụ ý mình không thấy rằng Aidan là một phần mở rộng của anh. Một vấn
đề lớn khi ta muốn cưới ai. Nhưng, tôi tin rằng anh phải hỏi ý tôi trước. Tôi
tin chúng tôi phải nói về chuyện đó trước khi anh kể cho con trai mình, hay
bất kỳ ai, nhất là khi biết rằng Aidan có thể kể lại cho Robin. Tôi nêu
những điểm này ra với Peter, cố tỏ ra bình thản và loại Robin ra khỏi cuộc
thảo luận. Chuyện này không liên quan đến chị ta.

“Nó là con trai anh, Marian. Anh gặp nó sáng hôm ấy. Ngay sau khi anh

gặp Kirby... Vả lại, bố con anh bàn chuyện đi ăn tối, bốn người chúng ta.
Nên anh nghĩ nói với nó cũng chẳng sao. Mà chẳng phải đó cũng là cái hệ
lụy mong muốn từ chuyện Kirby tìm đến hay sao? Rằng em sẽ phải đối mặt
với câu chuyện này và khai thật mọi chuyện?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.