EM THUỘC VỀ ANH - Trang 196

“Tuyệt thế. Cậu đến đấy làm gì?” cậu ta hỏi, nhìn chăm chú đến mức tôi

thấy bụng nhộn nhạo.

“Tớ đi thăm mẹ đẻ,” tôi đáp.

“Mẹ đẻ cậu á?”.
“Ừ. Tớ là con nuôi mà,” tôi nói, biết rằng mình đang dùng Marian để

tăng thêm phần thú vị cho bản thân.

“Ôi. Trúng phóc,” cậu ta nói, gật đầu và mỉm cười.

“Ừ. Tớ mới tìm được bà thôi. Tớ gọi cho tổ chức con nuôi. Có được địa

chỉ rồi tới thành phố New York. Manhattan,” tôi kể. Tôi cảm thấy có chút
đạo đức giả vì khoe khoang về bà mẹ đẻ hào nhoáng trong khi vừa trả lại
đống xiêm y lộng lẫy bà mua với chút tâm lý sẵn sàng gây hấn. Nhưng dẫu
sao, sự thật thì bà vẫn là mẹ đẻ tôi. Và tôi đã tự đi tìm bà. Và chỉ riêng phần
đó thôi cũng đã khiến cho tôi khá ngầu.

Quả nhiên, Philip mỉm cười mà mặt ngây ra, sững sờ, rõ ràng là thấy ấn

tượng. Thầy Tully cũng nhìn tôi như vậy, nhưng khác ở chỗ đây là từ một
đứa cùng tuổi tôi, trong một rạp chiếu phim tối om trong một buổi hẹn hò
thật sự, giả vờ, giới thiệu hay gì khác chẳng rõ. “Kinh thật,” cậu ta nói.

“Ừ,” tôi nói. “Bà là nhà sản xuất phim truyền hình.”.

Belinda, nghe lỏm được cuộc chuyện trò giữa bọn tôi, nghiêng qua, rắc

bỏng ngô vào lòng tôi. “Mẹ cậu ấy nổi tiếng cực,” nó cho Philip biết. “Cậu
biết phim South Second Street không?”.

Philip gật. “Tớ có nghe.”.
“Là phim của mẹ đẻ cậu ấy đấy!” Belinda ré lên. Tôi cảm thấy trào lên

một tình cảm yêu mến trước lòng trung thành và nhiệt tình trước sau như
một của Belinda. Và có lẽ còn vì nó đã ép tôi tới buổi hẹn tối nay.

Lát sau, khi đèn trở nên mờ hơn nữa, quảng cáo đã hết và đoạn giới thiệu

phim bắt đầu, Philip rút trong túi trước ra cặp kính gọng màu sẫm. “Tớ
chẳng thấy khỉ gì cả,” cậu ta nói, đeo vào rồi nhếch một bên mép cười với
tôi. Công nhận là cậu ta đeo kính trông đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.