EM THUỘC VỀ ANH - Trang 251

“Tớ thích áo cậu,” tôi nói.
“Cậu thích nhạc đồng quê à,” cậu ta nói.

Tôi cười nói, “Ừm, chuyện đó ắt là không rồi, nhưng tớ coi trọng ảnh

hưởng rộng rãi của nó. Và tớ nhường nó cho Merle thôi.”

“Ồ, phải. Spike tán thành đấy. Nó biết nhảy nhót tưng bừng theo bài

‘Okie from Muskogee’ ngang ngửa người giỏi nhất trong nhóm nhạc ấy
đấy, nhưng sở thích chung thì đa dạng lắm. Như cậu vậy.” Spike rên rừ rừ,
càng ngửa ra thêm, giạng hai chân sau ra.

Tôi mỉm cười và khẽ tán thưởng Spike đại khái. Kiểu như khen nó là một

con mèo ngoan.

“Ừ. Nó được lắm... Cậu đã gặp thuyền trưởng Nemo hay Jamaica chưa?

Tiền nhiệm của Spike ấy?”

Tôi lắc đầu, tự hỏi làm sao mà hầu như cái gì cậu ta nói ra nghe cũng hấp

dẫn đến vậy.

“Hai con mèo đó cũng tuyệt lắm. Thuyền trưởng Nemo là con đầu tiên.

Nó được cứu khi suýt chết đuối sau một tai nạn... Vì vậy mà có tên đó. Còn
Jamaica thì được đặt tên theo Jamaica Kincaid. Thật ra là hai Jamaica đã
gặp nhau khi bà ấy tới đây để ký...”

Tôi gật, luận ra ngay rằng Jamaica Kincaid là một nhà văn, tự hỏi bà có

phải là người nổi tiếng mà lẽ ra tôi đã phải biết tới không, rồi ghi nhớ trong
đầu là sẽ tìm hiểu về bà như đã tìm hiểu Edith Wharton khi đi New York
về. Tôi còn thầm nhủ rằng dù có vào đại học hay không thì quả thực mình
cũng phải bắt đầu đọc nhiều hơn, nhất là nếu định chơi với người thông thái
như vậy.

“Ừ, Neems và Jamaica đều tuyệt, nhưng tớ ưu ái con Spike này hơn. Nó

bạo dạn và gan lì lắm. Nó biết mình muốn gì và chẳng sợ gì mà không cho
người ta biết,” Philip nói đúng lúc Spike meo một tràng thật dài, nhiều âm
tiết lẫn lộn.

“Hiểu điều tớ muốn chưa?” Philip nói, mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.