EM THUỘC VỀ ANH - Trang 254

“Ừ. Gần như là Belinda đã thuyết phục tớ đi. Tớ chịu là vì... ừm, tớ thích

ý nghĩ được mặc đẹp đi đâu đó cùng cậu.”

“Ồ. Thật sao?” cậu ta nói. “Đừng làm tớ đỏ mặt chứ.”

“Cậu mà đỏ mặt á?” tôi nói.
“Sao, cậu nghĩ người châu Á không đỏ mặt chắc?” cậu ta nói rồi cười.
“Tớ không có ý đó,” tôi đáp, cảm thấy chính mặt mình ửng hồng. “Chỉ vì

cậu không có vẻ là kiểu người dễ đỏ mặt.”

“Tớ cá là cậu khiến tớ đỏ mặt được đấy,” cậu ta nói, cứ như thách tôi

vậy.

“Được thôi,” tôi nói, trò tán tỉnh giữa hai đứa khiến tôi toát mồ hôi và

nhịp thở khang khác. “Tớ thích đôi mắt cậu.”

“Cảm ơn.”

“Nhưng mà màu gì vậy?”
“Nâu nhạt.”
“Tớ lại nghĩ là vàng nâu.”

Cậu ta cười bẽn lẽn, rồi lại cúi nhìn xuống đất.
“Tớ thích cả nụ cười của cậu nữa,” tôi nói làm nụ cười ấy mở rộng thêm.

“Tớ nghĩ đi dự tiệc khiêu vũ với cậu chắc sẽ thích lắm.”

“Thôi được rồi. Tớ nghĩ giờ thì tớ đỏ mặt rồi đây. Cậu dừng được rồi.”

Tôi nhìn cậu ta, và quả nhiên, hai má vàng ruộm mịn màng thoáng ửng

hồng.

“Nhưng tớ không đi được. Vì Belinda. Mà cũng vì tớ còn phải đi

Chicago nữa. Tớ đi gặp bố mẹ cô Marian. Và bố tớ. Dĩ nhiên không phải bố
thật rồi - mà là... người bố kia,” tôi nói, nuốt khan đầy vẻ bồn chồn. “Mọi
chuyện xảy ra hơi đường đột. Cuối tuần này Marian lại rảnh...”

“Nghe này. Tớ hiểu mà, Kirby. Tớ hoàn toàn hiểu,” cậu ta nói khi cánh

tay chúng tôi cùng vung song song. Chúng sượt qua nhau, hình như do cậu
ta cố ý, rồi mấy giây sau, tay tôi đã nằm gọn trong tay cậu ta, vừa khít. “Tớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.