EM THUỘC VỀ ANH - Trang 302

“Còn họ của con?” ông nói, lại nhìn tôi.
“Rose,” tôi nói liến thoắng.

Ông gõ vào bốn chữ cái rồi gật gù, “Tên hay đấy.”
“Cảm ơn chú.”
“Chú mong họ cũng vậy, phải không?”

“Ai cơ?”
“Gia đình Rose? Gia đình con ấy?”
“Ồ. Phải. Dạ. Họ tử tế lắm. Bình thường. Chú biết đấy...”

“Ừ. Phải, tốt. Chú thật lòng mừng khi nghe vậy,” ông nói, giọng giận dữ

nhưng kiềm chế khi ông ném cái nhìn hằn học về Marian. Rồi ông cầm ly
trà đứng lên, “Ừm, nghe này, tôi phải đi rồi. Nhưng cảm ơn vì đã đến. Cả
hai. Tôi rất cảm kích điều đó.”

Marian gật, dán mắt xuống bàn, còn ông nhìn tôi nói, “Rất vui được biết

con, Kirby.”

“Con cũng vậy,” tôi nói, muốn khóc. Tôi biết đây là lỗi của bà nhưng vẫn

đau lòng khi ông không muốn ở lại trò chuyện với tôi lâu hơn. Mọi chuyện
cứ như một thảm họa. Tôi nhìn ông đứng lên, rời bàn, rồi ra khỏi cửa, vòng
qua cái góc đi khuất. Đi mất.

Tôi thất vọng ê chề, nhưng tự nhủ chuyện đó không nhằm vào mình.

Ông còn không biết có tôi. Vả lại, hắt hủi chỉ là một phần trong đời làm con
nuôi. Vậy tôi mong đợi gì chứ? Tôi vẫn còn may là chưa bị hai cánh cửa
đóng sầm vào mặt.

“Vậy là,” tôi nói khi nhấp ly trà xanh có vị đắng y như cảm giác trong tôi

lúc này. “Mọi chuyện diễn ra thật tốt đẹp.”

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.