EM THUỘC VỀ ANH - Trang 304

Tôi nhìn chằm chằm mấy chữ ấy, nhận ra bố Marian nói đúng - trúng

phóc - rồi tôi đang cảm thấy lâng lâng khuây khỏa và hy vọng thì điện thoại
lại rung rồi có tin nhắn thứ hai. Muốn nói chuyện thêm. Gọi hay đến nếu
được. Quán Zelda trên đường Rush. Nhạc sóng, đồ ăn ngon ngẻ. Ở đây suốt
đêm.

Chắc mặt tôi đã tố cáo vì Marian nhìn tôi chằm chằm hỏi, “Gì thế?”

“Là của chú ấy,” tôi nói. “Conrad.”
“Chú ấy... nói gì?” Marian hỏi.
Mẹ Marian bĩu môi rồi bỏ bàn đứng lên.

Tôi đưa điện thoại cho Marian và bà đọc, không tỏ vẻ gì, rồi nhìn tôi hỏi,

“Con có muốn đi không?”

“Đi đâu?” Mẹ Marian đứng bên bồn rửa nói. “Tối nay nhà ta đã có kế

hoạch đi ăn tối rồi mà.”

Marian nhìn mẹ lạnh lùng, ra hiệu cho bà tránh xa chuyện này, rồi quay

qua nhìn tôi. “Đừng lo chuyện ăn tối. Cứ làm như con muốn ấy.”

Tôi gật.
“Con có muốn đi không?” bà hỏi.
Tôi nhìn xuống lí nhí, “Muốn.”

Vì tôi muốn đi. Hơn bất cứ điều gì.
“Được,” Marian nói. “Vậy cô sẽ chở con đi.”
Tôi nhìn bà, thắc mắc bà nói vậy là ý gì. Bà sẽ làm tài xế hay đi kèm tôi?

“Cảm ơn cô,” tôi nói, cẩn thận lựa lời. “Nhưng cô chỉ... thả con ở đó thôi

được không? Con nghĩ có lẽ lần này con nên thử đi một mình.”

“Được, tất nhiên rồi,” bà nói, gật đầu như thể bà hoàn toàn hiểu. Nhưng

rõ ràng trong mắt bà thoáng một vẻ thất vọng mà bà khỏa lấp thái quá khi
nói hơi to và vui vẻ rằng ý đó rất hay. “Hai người cần ở riêng với nhau.
Nhất định rồi. Giờ đã biết con nên chú Conrad với cô cũng chẳng còn
chuyện gì mà nói nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.