EM THUỘC VỀ ANH - Trang 305

“Chẳng còn gì hết,” mẹ bà phụ họa.

* * *

Sẩm tối, Marian thả tôi tại tòa nhà gạch đỏ, không có gì nổi bật, dễ bỏ

qua trên đường Rush nếu không nhờ có cái bảng hiệu nhỏ đèn neon cam
ZELDA - NHẠC SÓNG 365 NGÀY TRONG NĂM.

“Mười một giờ cô sẽ quay lại,” bà nói khi tôi bước xuống xe. Bà có vẻ

bồn chồn, và tôi thắc mắc phần nhiều vì nghĩ là Conrad đang ở phía sau
cánh cửa, hay vì tôi sắp vào một quán bar và bà biết bố mẹ tôi sẽ giết bà vì
chuyện đó. “Trừ phi con muốn cô đến sớm hơn. Cứ gọi nếu muốn nhé.”

Tôi gật, nghĩ rằng đừng hòng có chuyện tôi muốn về trước mười một

giờ, là chỉ mới nghe tiếng nhạc sóng hấp dẫn tê người vẳng ra thôi đấy.
“Mười một giờ cũng được.”

“Con đã có tiền ăn tối chưa?”
“Rồi,” tôi đáp. “Con ổn. Sẵn sàng.”

“Con không định... uống... rượu chứ hả?”
“Không đâu cô Marian,” tôi nói, nhướng mắt.
Vì bà vẫn chưa chịu lái đi nên tôi vẫy chào đầy hàm ý rồi quay lưng,

bước lên lề đường, băng qua vỉa hè sụt lún, rồi bước xuống một nhịp cầu
thang ngắn đến lối vào có vườn. Tôi mở cánh cửa kim loại nặng trịch ra rồi
bước vào một căn phòng hẹp dài, tức thì mê tít bầu không khí thân mật, ấm
cúng, vốn càng trở nên ấm cúng hơn nhờ trần thấp và dòng người đang đua
nhau vào phòng. Những khúc nến lùn nhỏ từng giọt sáp vón cục tỏa khắp
căn phòng một thứ ánh sáng lung linh, rồi những bóng đèn Giáng sinh màu
trắng treo sau cái quầy bar bằng gỗ sồi, cũ kỹ.

Hầu như không còn ghế trống, nhiều người đứng ở quầy, số khác túm

tụm trên ván đứng chạy dọc hai bên phòng, số nữa thì ngồi bên mấy bàn
tròn quanh sân khấu nhỏ ở cuối phòng. Một anh chàng nào đó vừa dứt phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.