Cố Giang nhìn vào ID kia, giễu cợt: “Hôm nay Hứa Tư Ý đột ngột giàu, có
phải không?”
“Vâng, chính là cái tên này.”
Tại sao trước đây cô thấy cái ID này mang đến cho cô nhiều loại cảm xúc
và năng lượng, thế mà giờ đây ngay tại giây phút này, sao nó có vẻ lại ngốc
nghếch như vậy chứ… Hứa Tư Ý xấu hổ trong vòng nửa giây, cười gượng
một tiếng, lại ra sức mà bổ sung, “Số này là do một người bạn của em lập,
tên cũng là do bạn ấy chọn, em không có sửa gì hết cả.”
Cố Giang im lặng, không nói gì.
Sau đó một tiếng “đinh” vang lên, tiếng chuông thông báo wechat của cô
vang lên. Cô mở phần tin nhắn ra liền thấy tin nhắn thông báo có người
mời kết bạn.
Cô ấn vào.
ID của đối phương kia là một chữ “Cố” đơn giản. Hình đại diện không có
gì ngoài một bức tranh màu đen. Toàn bộ giao diện của tài khoản trông
sạch sẽ và có phần lãnh đạm, cùng với ấn tượng đầu tiên của mọi người về
vị “Cố” lão đại bên cạnh giống nhau như đúc.
Hứa Tư Ý nhấn đồng ý.
Hộp thoại tin nhắn bật lên ngay tin nhắn: Chúng ta đã là bạn bè, bắt đầu trò
chuyện ngay bây giờ đi ~
Nhìn vào cái hình đại diện màu đen kịt trong hộp thư, Hứa Tư Ý không kìm
được sự tò mò mà nhấn vào phần bạn bè. Cô vốn nghĩ sẽ có thể nhìn thấy
một vài tấm ảnh hoặc vài dòng nhật kí linh tinh, hay những thứ tương tự,
nhưng không, không có một cái gì cả.
Wechat của Cố Giang trống không. Thậm chí một bức ảnh tự chụp cũng
không có, thật sự không phù hợp với phong cách của một vị công tử ăn
chơi chút nào. Hứa Tư Ý cảm thấy hơi kì lạ…
Sau đó, hình đại diện tên ‘Cố’ kia gửi một phong bì màu đỏ bằng wechat.
Hứa Tư Ý trợn mắt, ngón tay hơi dùng sức, xóa bỏ phong bì kia đi.
Phong bì màu đỏ chứa 200 nhân dân tệ, số lượng tối đa có thể gửi qua
wechat.