EMILY Ở TRANG TRẠI TRĂNG NON - Trang 34

"Bây giờ chẳng còn bất kỳ ai trên thế giới này yêu thương mình nữa,"

con bé nói, cuộn người lại trên chiếc giường gần cửa sổ. Nhưng con bé
quyết tâm không rơi nước mắt. Gia đình Murray, những con người căm ghét
cha nó, sẽ không được phép nhìn thấy nó khóc. Con bé cảm thấy ghét cay
ghét đắng tất cả bọn họ, có lẽ ngoại trừ bác Laura. Thế giới này bỗng nhiên
trở nên rộng lớn và trống biết nhường nào. Giờ đây chẳng còn gì thú vị nữa.
Chẳng có gì là quan trọng nữa, ngay cả khi cây táo lùn còi cọc giữa Adam
và Eva đã kết trái màu hồng tuyết tươi tắn, ngay cả khi rặng đồi phía bên
kia thung lũng lòng chảo đã được phủ tấm lụa xanh quyện trong sương tía,
ngay cả khi những khóm thuỷ tiên hoa vàng đã nở rộ trong vườn, ngay cả
khi hàng bu lô đung đưa những chùm tua vàng, ngay cả khi Bà Gió thổi
những đám mây trắng trẻ trung băng ngang bầu trời. Giờ đây, trong bao
nhiêu điều ấy chẳng điều nào còn đủ sức mang lại chút hấp dẫn gì đối với
con bé nữa. Trong tư duy non nớt của mình, con bé tin rằng chúng sẽ không
bao giờ còn quyến rũ trở lại nữa.

"Nhưng mình đã hứa với cha sẽ tỏ ra can đảm," con bé thì thầm, siết

chặt tay thành hai nắm đấm bé bỏng, "và mình sẽ làm được thế. Mình sẽ
không để cho người nhà Murray thấy mình sợ họ... mình sẽ không sợ họ!"

Khi tiếng còi tàu xa xăm từ phía bên kia đồi văng vẳng giữa trời chiều,

trái tim Emily bắt đầu đập thình thịch. Con bé chắp tay rồi ngửa mặt lên
trời.

"Xin hãy giúp con, thưa Chúa của Cha... không phải Chúa của bà Ellen,"

con bé nói. Xin hãy phù hộ cho con có thể tỏ ra dũng cảm và không khóc
trước mặt người nhà Murray."

Chẳng bao lâu sau, phía dưới nhà vang lên tiếng bánh xe, và giọng nói -

những giọng nói lớn, kiên quyết. Rồi bà Ellen ì ạch bước lên cầu thang
mang theo bộ váy đen may bằng loại vải mỏng rẻ tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.