EMILY Ở TRANG TRẠI TRĂNG NON - Trang 44

nghĩ thầm thôi. Nhưng con bé đã quá quen với việc nói to suy nghĩ của
mình với cha rồi.

"Vui vẻ!" bà Ruth nói, giọng choáng váng. "Hồi còn nhỏ ta chẳng nghĩ

gì đến vui vẻ hết."

"Vâng, cháu biết," Emily nói vẻ nghiêm trang. Giọng nói và thái độ của

nó lễ phép không chê vào đâu được, vì con bé tha thiết muốn được chuộc
lại lỗi lầm vô ý vừa rồi. Tuy nhiên bà Ruth trông như thể chỉ muốn cho con
bé một cái bạt tai. Đứa nhóc này đang thương hại bà, sỉ nhục bà bằng cách
tỏ ra thương cảm với bà - vì tuổi thơ đứng đắn không chút tì vết của bà.
Thật không thể chịu đựng được, nhất là khi nó xuất phát từ một kẻ mang họ
Starr. Rồi cái gã Jimmy ghê tởm đó lại còn cười cùng cục nữa! Đáng ra
Elizabeth phải ngăn cản gã ta chứ!

May mắn thay đúng lúc này bà Ellen Greene xuất hiện và thông báo bữa

tối đã sẵn sàng.

"Cháu phải đợi thôi," bà thì thầm với Emily. "Bàn ăn hết chỗ cho cháu

rồi."

Emily mừng rơn. Con bé biết rõ nó sẽ không nuốt nổi miếng nào dưới

ánh mắt của những người nhà Murray đó. Các ông bác bà bác của Emily lần
lượt bước ra ngoài, không thèm liếc con bé lấy một lần - chỉ trừ bác Laura,
khi ra đến cửa bác quay lại lén lút gửi cho con bé một nụ hôn gió. Emily
chưa kịp phản ứng gì thì bà Ellen Greene đã đóng sập cánh cửa lại.

Emily chỉ còn lại một mình trong căn phòng đang dần đong đầy bóng

chiều chạng vạng. Lòng kiêu hãnh từng giúp con bé đứng vững trước sự
hiện diện của những người nhà Murray giờ bỗng nhiên cạn kiệt, và con bé ý
thức rõ nước mắt mình đang ứa ra. Con bé bước thẳng đến cánh cửa khép
kín ở cuối phòng khách, mở ra rồi bước vào trong. Quan tài của cha nó nằm
chính giữa căn phòng nhỏ vốn là phòng ngủ. Căn phòng tràn ngập hoa - nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.