EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 100

không biết chút gì về cha tớ. Mẹ chẳng nói gì về cha cả. Thậm chí tớ còn
chẳng biết vết sẹo trên mặt mẹ tớ do đâu mà có nữa.”

“Tớ nghĩ là tâm trí mẹ cậu chẳng có vấn đề gì cả đâu, thật đấy,” Emily

nói chậm rãi. “Nhưng tớ nghĩ có chuyện gì đó khiến bác ấy vướng bận...
luôn bận tâm về nó... một điều gì đó bác ấy không tài nào quên, không tài
nào rũ bỏ khỏi đầu được. Teddy này, tớ dám chắc mẹ cậu bị ám mất rồi. Tất
nhiên, tớ không có ý nói là bị ma mãnh hay bất kỳ thứ ngớ ngẩn nào đó
kiểu vậy ám. Mà là bị ám bởi một suy nghĩ khủng khiếp nào đó.”

“Tớ biết mẹ tớ không vui vẻ hạnh phúc gì cho cam,” Teddy nói, “và

tất nhiên nhà tớ vốn nghèo. Tối nay mẹ tớ đã nói rõ mẹ chỉ có thể cho tớ đi
học ở Shrewsbury trong vòng ba năm thôi... mẹ chỉ đủ sức chu cấp được
cho tớ đến chừng ấy. Nhưng chỉ cần như thế tớ cũng đã có được bước khởi
đầu rồi... sau đó thì tớ sẽ tìm ra cách để trụ tiếp. Tớ biết tớ có thể làm được.
Tớ sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện đó với mẹ.”

“Rồi sau này, thể nào cậu cũng sẽ trở thành một họa sĩ vĩ đại,” Emily

mơ màng nói.

Họ đã đi đến cuối đường Ngày Mai. Bãi cỏ ven hồ đang trải dài trước

mặt, bị phủ trắng bởi cả một biển hoa cúc. Người nông dân ghét hoa cúc vì
coi chúng chỉ là loài cỏ dại gây hại, nhưng giữa một buổi hoàng hôn mùa
hè, nếu đứng nhìn lại từ Vùng Đất Của Niềm Vui Đã Mất, cả một cánh
đồng trắng xóa hoa cúc ấy thật chẳng khác gì khung cảnh trong mơ. Bên
dưới chúng, hồ Blair sáng lấp lánh như bông huệ tây vàng khổng lồ. Còn
trên ngọn đồi phía Tây, Ngôi Nhà Tuyệt Vọng nhỏ nhắn náu mình giữa
những bóng đổ, có lẽ đang mơ màng tưởng nhớ đến một cô dâu dối trá
chưa từng một lần đặt chân đến nơi này. Vạt Cúc Ngải tối đen như mực.
Liệu có phải bà Kent đang cô đơn ở đó, nức nở trong bóng tối, chỉ biết làm
bạn cùng nỗi khao khát tình yêu thương vừa bí ẩn vừa vật vã?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.