EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 175

Học viện Queen từ xưa đến nay, và hết thảy các dây thần kinh của mọi
người đều căng như dây đàn để hướng tới cái đích đó. Chị gái của Kate
Errol, vốn tốt nghiệp từ một trường đào tạo nghệ thuật diễn xuất, nhận trách
nhiệm hướng dẫn cho nhóm, và khi buổi tối trình diễn đã cận kề, sự phấn
khích hừng hực trong cả các nhà dân lẫn nhà trọ ở Shrewsbury.

Trong căn phòng nhỏ sánh ánh nến, Emily ngắm nhìn Emily – trong –

gương với vẻ hài lòng tột độ - một cảm giác hài lòng khá hợp tình hợp lý.
Đôi má đỏ bồ quân, cặp mắt xám sâu thăm thẳm rạng rỡ trên nền váy màu
tro của hoa hồng, và vành lá nhỏ nhắn bện bằng những chiếc lá màu bạc ôm
lấy mái tóc đen khiến cô chẳng khác gì một nữ thần rừng trẻ trung. Tuy
nhiên, cô không cảm thấy mình giống một nữ thần rừng. Bà Ruth đã bắt cô
phải cởi đôi tất ren ra thay bằng đôi tất len cashmere; thực ra bà nhăm nhe
bắt cô phải mang một đôi tất len dày nhưng lỗ lực không thành, nên đành
vãn hồi vị thế của mình bằng cách khăng khăng bắt cô phải mặc váy lót
bằng vải flannel.

“Bùng nhùng phát kinh lên được,” Emily uất ức nghĩ; tất nhiên là đang

ám chỉ cái váy lót. Nhưng thời đó, chân váy thường rất phồng và thân hình
mảnh mai của Emily vẫn đủ sức mang thậm chí cả một cái váy lót bằng vải
flannel dày cộp.

Cô vừa đeo chiếc vòng Ai Cập lên cổ thì bà Ruth đường bệ tiến vào.

Chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đủ nhận thấy bà Ruth đang vô cùng giận

dữ.

“Em’ly, bà Ball vừa ghé qua đây. Bà ấy đã nói một chuyện khiến ta rất

sửng sốt. Có phải tối nay cháu sẽ tham gia diễn một vở kịch không?”

“Tất nhiên nó là một vở kịch rồi ạ, bác Ruth. Chắc chắn bác đã biết

chuyện đó rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.